“Tiểu hữu...”
Con bạch tuộc khổng lồ với những chiếc xúc tu sặc sỡ nhẹ giọng mở miệng, nó lặp lại lần nữa: “Tuyệt đối không có nguy hiểm.”
Nếu như có một chút hung hiểm, Thái Sơ Hồng và các vị cường giả bất hủ cũng sẽ không nhanh chóng rời đi như đi
“Tiền bối, vãn bối từng may mắn luyện hóa được một viên Đạo Quả của Tiểu Thế Giới cao ý.”
Ngữ điệu của Từ Bắc Vọng vô cùng kính cẩn, giống như đang nói về nguồn gốc của mình.
Nhưng với tư cách là Cổ thú Chí Cao đã sống mấy qua nhiều kỷ nguyên, sao bạch tuộc khổng lồ lại không nghe ra ý đồ bóng gió của hắn?
Đường đường chính chính đòi hỏi quyền lợi.
Bạch tuộc khổng lồ huy động xúc tu, kéo dài đến Bắc Cực Cổ Tinh, thần quang lập tức bùng nổ, tám trái quả chín muồi đỏ tươi lơ lửng giữa không trung, dường như đang ẩn chứa từng mảnh thiên địa thanh tịnh thánh khiết.
Nó cười nhạt rồi nói: “Một chút quà gặp mặt, mời tiểu hữu nhận lấy.”
Quá xa hoa!!
“Cái này...”
Từ Bắc Vọng biểu lộ thần sắc xấu hổ, nói một cách thận trọng: “Nếu vãn bối còn từ chối thì quả thực rất bất kính.”
Sau đó, hắn thu tám trái Đạo Quả của Tiểu Thế Giới vào nhẫn trữ.
Bạch tuộc khổng lồ vẫn bất động tại chỗ, nó chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ tươi.
Đã nhận lễ vật của người ta, Từ Bắc Vọng đương nhiên sẽ không bỏ con giữa chợ, huống chi hắn còn đang háo hức muốn gặp mèo ngốc.
“Vãn bối nghĩa bất dung từ, sẽ xuất phát ngay bây giờ!”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Tinh vực Bắc Cực lập tức rung động, tiếng vang ầm ầm xuyên thấu đến nơi sâu thẳm trong vũ trụ vô biên.
Rất nhiều Cổ thú Bất Hủ bộc phát thần uy, tứ chi vạm vỡ như núi non trùng điệp, Pháp Thiên Tượng Địa giống như đang chống đỡ cõi trời tam thập tam thiên.
Tại một nơi xa xa, những chùm sáng rực rỡ tạo thành những gợn sóng, như thể đang khai mở một cánh cổng vô hình trong dải ngân hà.
Nam tử áo trắng không chút do dự, một bước đạp vạn trượng, thân ảnh của hắn nhanh chóng dung nhập vào bên trong cánh cổng.
Một mảnh không gian sặc sỡ sáng ngời hiện ra, từng hàng cột bích họa, chim muông, dã thú quỳ rạp dưới dòng sông trên bầu trời (trường hà thiên khung), những giọt nước óng ánh nặng nề mây đen, cảnh tượng thảm khốc tận thế kinh thiên động địa bất chợt xẹt qua.
Từ Bắc Vọng có chút do dự, không dám tùy tiện lao xuống sông, trước mắt hắn dường như chính là kỷ nguyên trường hà hàng nhái.
Cho dù uy lực đã suy yếu hàng tỷ lần, nhưng cũng đủ để hủy diệt hắn.
“Chắc không sao đâu, nếu có hung hiểm, Thái Sơ Hồng nhất định sẽ nhắc nhở ta.”
“Hơn nữa, ta đường đường là thiên kiêu loá mắt nhất của Thần tộc Nhật Bất Lạc, đám thú Bắc Cực Thú Liệp cũng không dám hãm hại ta.”
Nhớ tới điều này, Từ Bắc Vọng tế ra tinh huyết màu hổ phách, một quyền đánh vào mặt sông (trường hà).
Nước sông cuộn trào mãnh liệt trong chớp mắt, hắn lập tức thuận thế tiến vào bên trong.
Thân thể từ từ biến ảo, ý thức tan rã, cả người giống như cái xác không hồn, trôi dạt theo một mùi vị khét lẹt..
Một luồng ánh sáng thiêng liêng thánh khiết hiện lên trước mắt, Từ Bắc Vọng không thể thấy rõ vạn vật, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được năng lượng tuôn ra từ những mảnh sao trời vỡ nát.
Không biết qua bao lâu, tựa như vô số kỷ nguyên dài dằng dặc trôi qua, Từ Bắc Vọng rốt cục khôi phục ý thức một lần nữa, thân thể cũng dần dần hóa thành thực thể.
Hắn chậm chạp mở mắt ra, khắp nơi đều là sao trời vỡ vụn, một mảnh tối tăm.
Đột nhiên.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng lộ ra thần sắc sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Trong một ngôi sao vỡ vụn, sương mù đen kịt quét qua tứ phía, không ngừng dâng trào cuồn cuộn.
Khắp nơi đều là tế đàn thượng cổ không trọn vẹn cũng không hoàn chỉnh, hoa văn chạm trổ từng đầu hung thú, chồng chất thành một bàn tay khổng lồ, lạnh lùng quan sát phía dưới.
Phía trên bàn tay khổng lồ, một con mèo mập mạp trắng muốt như tuyết đang ngủ ngon lành, tứ chi thành hình chữ đại, móng vuốt còn cầm chân thú cháy xém.
“Con mèo ngu ngốc!”
Từ Bắc Vọng gần như nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng như một người cha già.
Giống như nghe được thanh âm, Phì Miêu cong miệng, ngái ngủ ngồi dậy rồi nhìn về phía xa xăm.
Nó cứng đờ một hồi lâu.
Đột nhiên, Phì Miêu dùng móng vuốt để dụi mắt điên cuồng, sau khi xác nhận…..
“Oa!”
Nó vứt bỏ chân thú, cộc cộc lao đến tốc độ khủng khiếp, hung hăng nhào vào trong ngực Từ Bắc Vọng.
“Ô ô ô, meo meo rất nhớ ngươi.”
Nó ôm chặt Từ Bắc Vọng, quấn lấy hắn giống như con bạch tuộc, nước mắt tuôn chảy không ngừng: “Meo meo rất nhớ ngươi.”
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của Phì Miêu đều dính vào áo bào trắng như tuyết của Từ Bắc Vòng.
Từ Bắc Vọng cũng rất kích động, ôn nhu vuốt ve lớp lông mềm mượt của nó, khẽ mắng: “Ngươi còn nói nhớ ta, lại béo lên rồi!”
“Meo meo nghĩ đến ngươi, liền thèm ăn đồ ăn vặt, meo meo quá nhớ ngươi, cho nên ăn rất nhiều nha.”
Phì Miêu vùi đầu trong khuỷu tay của Từ Bắc Vọng, nó xấu hổ lau khô nước mắt.
“Ngươi mau mau biến thân.”
Từ Bắc Vọng nói.
“Ừm ân.”
Phì Miêu mổ mổ đầu.
Trong nháy mắt, một thiếu nữ loli xuất hiện trong ngực Từ Bắc Vọng.
Vẫn là chiếc váy đỏ dài ngang gối quen thuộc, xinh xắn như đoá hoa đào ngày đầu xuân, làn da trắng nõn như phấn, mái tóc đen dài bóng mượt như thác nước đổ.