Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 453: Lợi ích không ngờ (2)




Sắc mặt chán nản của Đế Quý Diệt dần dần khôi phục lại thần sắc tươi sáng, ánh mắt hắn ta hiện lên một tia sát khí tàn nhẫn không hề che giấu.

Hàng vạn thiên kiêu đột nhiên thở dài, bất kể như thế nào đi nữa, thái độ kiêu ngạo của Thái Sơ Bắc Vọng vẫn khiến bọn họ kinh ngạc sợ hãi.

Thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt là qua trăm năm.

Sẽ đến lúc bọn họ được tận mắt thưởng thức vở kịch lớn này.

Rốt cuộc là Đế Quý Diệt thành công đúc lại đạo tâm, hay là Thái Sơ Bắc Vọng sáng tạo nên một kỳ tích không tưởng?

“Một trăm năm sau, ta sẽ lập một tấm bia cho ngươi.”

Đế Quý Diệt càn rỡ cười to, dường như tiếng cười có thể làm dịu nỗi nhục nhã trong lòng hắn.

Hắn ta bước ra vào vương tọa màu xanh, xé rách không gian, vượt qua hàng vạn ngôi sao, biến mất không còn lại gì.

Vị trí thứ hai là kẻ thất bại lớn nhất, hắn ta không ham hố, thậm chí cũng không còn mặt mũi để nhận lấy cơ duyên.

“Đạo cốt đâu?”

Ánh mắt của Thái Sơ Hồng xuyên thấu cả thế giới, nhìn về phía Hành tinh Bắc Cực xa xôi.

Ông ta không để tâm đến phát ngôn ương ngạnh vừa rồi của tiểu bối.

Một khi Thái Sơ Bắc Vọng kết hôn với Thần Đồ Mộng Chi thì hắn ta mới có thể phát huy giá trị lớn nhất của mình. Những chuyện sau đó thì ông ta mặc kệ, nếu hắn thật sự chết trong tay Đế Quý Diệt thì cũng coi như là cái giá của sự ngông cuồng.

Thiên kiêu xếp trong tốp ba mươi bảng Vấn Đỉnh mới có khả năng theo đuổi cảnh giới Đạo Quân hay cao hơn nữa.

Ầm!

Một thần khí phát ra khí tức thánh khiết lượn lờ trên đỉnh mây mù, một mảnh xương óng ánh chỉ khoảng một tấc đang trôi nổi giữa không trung.

Đạo tắc vô cùng linh thiêng, đám người Thần tộc Hoàng Kim đua nhau nằm rạp xuống đất, kính cẩn cúi đầu bái lạy đạo cốt.

Đạo cốt dừng lại phía trên nam tử áo trắng, phảng phất một hồ nước cổ đại đang mãnh liệt trút xuống người hắn ta, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy khắp trời đất.

Thái Sơ Hồng xoắn tay áo, thân ảnh Từ Bắc Vọng xuất hiện trên Đại Nhật rực rỡ.

“Nhập!”

Trong khí tức hỗn độn thăng trầm, từng hư ảnh to lớn thi triển ra sức mạnh bất diệt, quy tụ xung quanh nam tử áo trắng, dẫn đường cho đạo cốt dần dần tan biến vào bên trong cơ thể hắn ta.

“Ưm!”

Sức ép vô biên trút xuống, cổ thú trong trời đất cũng phải kêu rên thay cho nam tử trẻ tuổi.

Ánh sáng sắc màu rực rỡ trút xuống, giống như một buổi lễ bái thú tổ vô thượng, các dị tượng như lan ra khắp không gian rộng lớn trong ngân hà.

Từ Bắc Vọng khẽ nhắm mắt lại, cảm thụ sức mạnh đại đạo được cung cấp không ngừng bởi mảnh xương óng ảnh lơ lửng trước trán hắn.

Từng đóa hoa đại đạo rơi xuống, đại thụ kỷ nguyên sừng sững trong ngân hà, cành cây màu vàng vươn ra thật dài, nguồn sống và dị tượng hòa quyện chặt chẽ.

“Đột phá rồi…”

Không ít thiên kiêu tỏ vẻ ngưỡng mộ, quả thật đúng như lời đồn, người này còn sở thần vật vô thượng như đại thụ kỷ nguyên ngay từ trong bụng mẹ.

Dựa vào tiên khí nồng đậm còn sót lại trong đạo cốt, hắn trực tiếp đột phá đến Ngụy Thần trung phẩm đỉnh phong, thiếu một chút nữa là lên đến cao phẩm rồi.

Nếu chỉ có như thế, đạo cốt này chỉ tương đương mấy cây tiên dược bất hủ.

Chỉ có cường giả Đại Đế mới có thể lĩnh hội uy lực thật sự của đạo cốt, đến lúc đó, nam tử áo trắng mới có thể tận hưởng lợi ích vô tận.

“Thái Sơ Bắc Vọng, lại là cái tên làm rung động hàng vạn tinh vực.”

“Không hổ là Nhật Bất Lạc đứng đầu trong các Thần tộc Hoàng Kim, bọn họ không ngừng tạo ra những nhân tài tuyệt thế.”

“Phải, một người chẳng có chút tiếng tăm gì đột nhiên trỗi dậy, hào quang lấp lánh, thiên phú vượt bậc.”

Các thiên kiêu giao lưu bằng cách truyền âm, giọng điệu ai nấy đều tràn đầy cảm xúc, nếu nói không ghen tị thì chắc chắn là giả dối, ai bảo người ta sinh ra đã có huyết mạch hoàng kim.

“Không tệ đấy.”

Những gợn sóng lăn tăn xuất hiện trên vầng Đại Nhật đỏ chói, một giọng nói già nua vang lên, tỏ ý khen ngợi.

“Vãn bối sẽ cố gắng.”

Từ Bắc Vọng khiêm tốn nói.

Hắn ta vừa dứt lời, một cổ thú mỹ luân mỹ hoán xuất hiện từ nơi sâu thẳm trong ngân hà, nó trông giống như một con bạch tuộc khổng lồ, mỗi xúc tu như ngọn tháp sặc sỡ, hai nhãn cầu phát ra ánh sáng màu đỏ lượn lờ.

“Bạn nhỏ, có thể giúp Bắc Cực Thú Liệp một việc được không.”

Cổ thú bất hủ nhẹ giọng nói.

Từ Bắc Vọng không nói lời nào, hắn liếc nhìn Thái Sơ Hồng, giống như muốn hỏi ý kiến ông ta.

Thái Sơ Hồng biết rõ là việc gì, gật đầu rồi ẩn mình vào trong Đại Nhật.

Đại Nhật lao về phía vũ trụ sâu thẳm trong khoảnh khắc.

Chuyện này có vẻ không nguy hiểm, Từ Bắc Vọng tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Vãn bối rửa tai lắng nghe.”

Con bạch tuộc khổng lồ dường như đang gật đầu, thốt ra ngữ điệu đầy tang thương: “Bạn nhỏ, Bắc Cực Thú Liệp có một đạo pháp đặc biệt, có thể đưa ngươi vào không gian hư vô để cảm ứng được sinh vật kỷ nguyên dựa vào tinh huyết trong cơ thể.”

“Yên tâm, không có gì nguy hiểm, Bắc Cực Thú Liệp chỉ muốn biết hình dạng của nó.”

Cơ thể người này có tinh huyết, có nghĩa là thế gian này vẫn tồn tại một sinh vật kỷ nguyên chưa biết tên, chắc là nó đã làm thất lạc giọt tinh huyết này.

Nếu có thể, Bắc Cực Thú Liệp hi vọng có thể lôi kéo triệt để con yêu thú Đạo Quân

Hình dạng của nó là một con mèo, còn là một con mèo mập mạp, có thể phun lửa, có thể làm nũng, có thể tỏ vẻ dễ thương…

Từ Bắc Vọng thầm nghĩ.

Sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh không đổi, ánh mắt có một sự vui mừng khó mà thấy được.

Nếu thật sự như con bạch tuộc già đó đã nói, hắn có thể nhìn thấy mèo ngốc hay không?