Vầng Đại Nhật chói lọi trải dài hàng vạn trượng, phát ra khí tức hỗn độn chìm nổi, từng thân ảnh hiên ngang sừng sững giữa không trung, người nào người nấy đều tràn đầy khí thế tráng lệ.
Ở phía xa xa, bảy toà vương tọa Chí Tôn ngập tràn hào quang màu xanh nồng đậm, ánh sao rực rỡ treo trên tọa vị, Pháp Thiên Tượng Địa giống như trụ trời.
Cuộc đối đầu giữa hai Thần tộc Hoàng Kim khiến ánh sáng của chòm sao Bắc Cực bắt đầu mờ nhạt, hàng vạn thiên kiêu không dám hó hé.
Nhiều cường giả Chí Cao giáng lâm ở nơi này, mỗi người tiện tay đánh ra một đòn thì vẫn có thể dễ dàng diệt sạch bọn họ.
Vẻn vẹn hai chữ “tử chiến” đã báo hiệu cho một thảm họa gây ảnh hưởng đến hàng trăm triệu ngôi sao!
Nếu các Thần tộc Hoàng Kim thực sự khai chiến, thì ngay cả đại nhân vật bất hủ cũng phải rơi đài, chẳng ai có thể tự lo nổi thân mình.
Trên đài Yêu Quân, nam tử áo trắng tóc vàng vẫn điềm tĩnh ung dung, khuôn mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc.
Cảnh tượng này khiến không ít tu sĩ cảm thấy thổn thức trong lòng.
Một thiên kiêu cái thế đang từ từ tiến lên!
Nhìn vào thái độ cứng rắn của tộc Nhật Bất Lạc, ai nấy đều có thể đoán được thiên phú khủng khiếp của hắn ta.
“Ta vẫn đánh giá thấp thân phận của hắn….”
Vô Thiên Tinh xinh xắn sáng ngời, đôi mắt đẹp thoáng hiện một tia kinh hãi, nàng quả thật đã bị chấn động một phen.
Thái Sơ Hồng là em trai của chủ nhân Thiên Đình, ý chí của hắn đại biểu cho cả Thần tộc Nhật Bất Lạc ở một mức độ nào đó.
Nói trắng ra, trong con mắt của Nhật Bất Lạc, một Thái Sơ Bắc Vọng có giá trị cao hơn thiên kiêu thứ ba trăm lẻ chín trong bảng Vấn Đỉnh, thậm chí còn cao hơn gấp mấy lần.
Không chỉ Vô Thiên Tinh, mà ngay cả đám thiên kiêu tóc vàng ở đây cũng bàng hoàng hồi lâu, ai nấy đều không giấu được thần sắc kinh hãi.
Từ khi nào mà Thái Sơ Bắc Vọng có địa vị cao quý như thế ở trong thần tộc?
Hắn ta rốt cuộc đã giấu diếm bao nhiêu bí mật không muốn người ta biết rồi?
“Đế Khải, ngươi mau quyết định đi, có muốn liều một phen được ăn cả ngã về không hay không.”
Tay áo của Thái Sơ Hồng không gió mà động, ngữ khí lạnh lẽo như sắt thép.
Bầu không khí tĩnh mịch kéo dài, không ít người dần dần sôi trào nhiệt huyết, bỗng chốc lại bị một chậu nước lạnh dập tắt hết.
Đế Quý Diệt bị phớt lờ nãy giờ bỗng giật giật khóe miệng, cất giọng khàn khàn: “Vãn bối chịu thua.”
Hắn ta dường như đã dốc hết tiên lực toàn thân để thốt ra bốn chữ này, cả người hoàn toàn đánh mất tinh thần, không còn phong thái anh tuấn dũng võ lúc trước.
Nỗi sỉ nhục vô cùng vô tận này dường như đang nuốt chửng Đế Quý Diệt, hắn ta đã tu luyện suốt tám trăm năm, luôn sống trong hào quang tối cao, đi đến đâu cũng được mọi người tôn sùng bái lạy đến đó.
Nhưng lúc này, hắn lại đích thân biểu lộ phương diện yếu đuối nhục nhã nhất của mình.
Bởi vì các vị trưởng bối tuyệt đối không thể cúi đầu trước Nhật Bất Lạc dưới mắt bao người như vậy, một khi bọn họ tỏ ra sợ hãi thì sẽ mất hết uy danh.
Nhưng Vô Miện Chi Vương lại không thể lay động được Nhật Bất Lạc, chí ít là ngay bây giờ.
Vậy nên, Đế Quý Diệt đành phải đứng ra, chủ động chịu nhục, giữ lại chút thể diện cho Thần tộc.
Ầm ầm ầm!
Bảy toà vương tọa Chí Tôn tan vỡ, những cánh hoa màu xanh biến mất giữa ngân hà rộng lớn, các vị cường giả Chí Cao đều đã rời đi.
Cơn áp lực ngột ngạt bao trùm khắp thế giới cuối cùng cũng tiêu tan, các thiên kiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chưa thoả mãn.
Sự kiện này có thể gây chấn động đến hàng vạn tinh vực, nhưng không ngờ lại hạ màn bằng cách này.
Thiên kiêu thứ ba trăm lẻ chín của bảng Vấn Đỉnh, Đế Quý Diệt cao ngạo của Vô Miện Chi Vương lại cúi đầu nhận thua với Thái Sơ Bắc Vọng, người đứng trong tốp ba mươi lăm vạn của bảng Vấn Đỉnh!
Lúc này, một nam tử tuấn tú chắp tay đứng thẳng, toát ra khí thế vô song không gì sánh được!
Thái độ cường thế tùy tiện của hắn đã khắc sâu vào trong não của mỗi thiêu kiêu.
“Ta có thể bóp chết ngươi chỉ bằng một tay!”
Giọng nói gần như gào thét vang lên, Đế Quý Diệt bày ra sắc mặt dữ tợn, hắn uất hận đến mức muốn phát điên.
Ầm…
Chiếc ô màu đỏ trên đầu nứt vỡ, hào quanh quanh người đột nhiên tiêu tán, dòng chảy tiên lực đang có xu hướng trôi ngược lại.
“Đạo tâm vỡ rồi…”
Vô số Thần thú sững sờ khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng vỡ nát đạo tâm của một thiên kiêu kinh thế, cảm giác chấn động thực sự quá mạnh mẽ!
“Quý Diệt!”
Một thiên kiêu Vô Miện Chi Vương vội vã đi tới, dâng ra một toà vương tọa màu xanh, muốn dùng huyết dịch Hoàng Kim để tu sửa đạo tâm.
Đế Quý Diệt không nhúc nhích, mặc cho tiên lực chảy ngược, chỉ đứng nhìn chằm chằm nam tử áo trắng bằng ánh mắt có thể phá hủy cả một ngôi sao.
Những thiên kiêu khác của Thần tộc Hoàng Kim vẫn tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ đương nhiên có thể hiểu được hoàn cảnh của Đế Quý Diệt.
Xét về thực lực, có thể nói hai người khác nhau một trời một vực, một khoảng cách cực lớn khó mà tưởng tượng được.
Nhưng kết quả là….
Thái Sơn Bắc Vong đã thắng hoàn toàn, còn Đế Quý Diệt thì thua thảm hại!
Bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận được kết cục này, đạo tâm vỡ nát cũng là điều hiển nhiên.
Nếu Đế Quý Diệt không thể tự mình bước ra nỗi ám ảnh này, hắn có lẽ phải dừng lại ở vị trí ba trăm lẻ chín trên bảng Vấn Đỉnh, thậm chí tụt xuống rất nhanh, không chừng nằm dưới tốp mười ngàn.
“Tuy chúng ta ở cùng một thời đại, nhưng Thái Sơ Bắc Vọng vẫn chưa đủ một trăm tuổi.”
Một thiên kiêu tóc vàng nhàn nhạt mở miệng, giống như đang rắc muối lên vết thương của Đế Quý Diệt.
Người này vừa dứt lời, tất cả các sinh linh ở đây mới chú ý đến điểm này.
Cốt Linh của hắn ta chưa đủ một trăm năm!
Mấy vạn năm nữa mới đến kỷ nguyên tiếp theo, hiện tại rớt lại phía sau, nhưng không có nghĩa là không thể đuổi kịp.
Hơn nữa, dựa vào thiên phú tột đỉnh tới mức này, Thái Sơ Bắc Vọng chắc chắn sẽ làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng Vấn Đỉnh trong tương lai.
Nhưng ngay bây giờ.
Một giọng nói bình thản vang lên.
“Một trăm năm sau, ta sẽ đến Vô Miện Chi Vương, ta và ngươi chỉ có một người được sống.”
Ngữ khí của nam tử áo trắng vẫn hời hợt như cũ, giống như đang nhắc đến một chuyện nhỏ không quan trọng.
Hửm?
Vô số hư ảnh to lớn trên Đại Nhật khẽ cau mày, bọn họ đương nhiên không hề hài lòng vì sự lỗ mãng của tiểu bối.
Những người có mặt ở đó, bao gồm Thần thú Hoàng Kim đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Trăm năm?
Đúng là khó tin!
Hắn có biết mình đang nói gì không?
Những lời mà thiên kiêu Nhật Bất Lạc nói trước mặt bao người không bao giờ có cơ hội rút lại.
“Tuổi trẻ dồi dào sức lực nhỉ…”
Một vài thân ảnh tóc vàng âm thầm thở dài, có lẽ con đường tu luyện của tên nhóc này quá thuận lợi, khiến cho hắn ta bị ảo tưởng sức mạnh, như thể cảnh giới Cổ Thần Đại Đế rất dễ đột phá lắm vậy.
Nên biết, những phôi thai thiên đạo ngày trước vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Cổ Thần đỉnh phong, đâu phải thiên phú và khí vận của bọn họ không mạnh?
Cảnh giới Thần Linh rất gian nan gập ghềnh, mỗi một bước tiến đều phải đúc kết sau hàng chục trăm năm, như vậy mới có thể xây dựng nền tảng vững chắc nhất.
Một trăm năm, tuyệt đối không thể trở thành Cổ Thần.