Toàn bộ Tinh vực Bắc Cực chỉ còn sót lại ngôi sao đơn độc này, những ngôi sao khác đều bị phá hủy bởi đại họa kỷ nguyên trường hà.
Vào lúc này, đại điện truyền tống đang loạn xị bát nháo, những con sư tử cấp chín đứng sừng sững ở cửa điện, kiểm tra thân phận từng người rồi mới cho bọn họ tiến vào bên trong Bắc Cực Cổ Tinh.
Đám thiên kiêu tụ tập xếp hàng đông đúc, cho đến khi một người khoác bạch bào lộng lẫy xuất hiện.
Mọi người nhìn nhau đầy kinh ngạc, rồi lập tức tránh ra nhường đường.
Từ Bắc Vọng cũng không khách sáo, đi thẳng vào màn sáng.
Mưa to như trút nước, những vật thể khổng lồ che khuất cả bầu trời, những đôi cánh lớn màu vàng đen chao đảo tới lui, những đốm sáng mọng nước lấp lánh.
Nó là một con bướm vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý như vừa sinh ra đã có.
“Chào mừng Thái Sơ công tử.”
Hồ Điệp vỗ cánh, cung kính chào hỏi.
Từ Bắc Vọng mỉm cười gật đầu, rồi đi theo nàng ta.
Cho dù là tộc nhân Nhật Bất Lạc, hắn cũng không thể ngồi lên người ta, xem người ta như một con thú cưỡi được, tốt xấu gì thì người ta cũng là chủng tộc Hoàng Kim.
Suốt chặng đường, Từ Bắc Vọng nhìn thấy thần thú quý hiếm ở khắp nơi, vô số Chân Long và Bạch Hổ trở thành những con thú thấp bé trong mỏ khoáng, gánh từng tòa tiên khoáng đến mức sống lưng cũng bị gù đi.
Biết làm sao được, hiện thực vô cùng tàn khốc, cho dù là một con heo, nhưng một khi sở hữu huyết mạch Hoàng Kim, nó có thể một bước lên mây ở vị trí cao cao tại thượng từ đó.
Còn những thần thú không sở hữu huyết mạch Hoàng Kim thì chỉ có thể sống kiếp nô dịch mà thôi.
Nhưng nếu xét về sức mạnh, Bắc Cực Thú Liệp không hổ là Thần tộc số một.
Tiếc là nội bộ có quá nhiều chủng tộc, mỗi chủng tộc chiếm lĩnh một ngọn núi, không ngừng chém giết lẫn nhau. Trong tộc không có thủ lĩnh, không có luật lệ, không thể bện thành một sợi dây thừng.
Tuy nhiên, những con thú cổ này đã tồn tại qua mấy kỷ nguyên, lẽ nào không đủ khả năng để hòa nhập sao?
Bởi vì một lý do sâu xa hơn nữa, dù sao thì Bắc Cực Thú Liệp cũng là thú tộc, còn những Thần tộc Hoàng Kim khác đều là nhân tộc.
Nếu bọn chúng dám cưỡi lên đầu nhân loại, các Thần tộc Hoàng Kim Nhật Bất Lạc, Trường Sinh Bất Hủ, Quốc Độ Vĩnh Hằng làm sao nhịn nổi?
Đến lúc đó, thứ đang chờ đón bọn chúng không phải là vinh quang, mà là thảm cảnh hủy diệt.
Biết được điều này, Bắc Cực Thú Liệp can tâm tình nguyện xếp cuối trong số các Thần tộc Hoàng Kim.
Tiên sơn tiên đảo nối tiếp nhau trong biển mây mù mịt, người ta đặt tên cho nơi này là Đài Yêu Quân.
Một cái trống to tướng xuất hiện trong khoảng không, thân trống được tạo thành từ xương cốt của yêu thú, không ngừng toát ra khí tức vĩ ngạn tang thương, tựa như đang kết nối ở một nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ.
Hàng vạn bóng dáng hạc thánh đứng sừng sững giữa không trung, bọn họ đều là những thiên kiêu trẻ tuổi, tư chất ngút trời.
Khi không gian phía trước sụp đổ, một bóng người áo trắng mờ ảo hiện ra.
Hắn bình tĩnh cầm một chiếc ô màu đỏ, nhìn chín trăm chín mươi chín thần hoàn đang bao phủ khắp cơ thể của mình. Những đốm chân hỏa màu trắng rực rỡ hiện ra, mỗi một cụm lửa ẩn chứa một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp của các vị Chí Cao vô thượng.
Toàn bộ nơi này bỗng chốc trở nên an tĩnh trong chớp mắt.
Đám thiên kiêu bắt đầu dò xét những người mới đến bằng ánh mắt kính sợ
“Đế Quý Diệt, thiên kiêu cao cấp của Thần tộc Vô Miện Chi Vương, người xếp hạng ba trăm lẻ chín bảng Vấn Đỉnh.”
“Có thể tận mắt nhìn thấy đại nhân vật, chuyến này cũng không uổng công.”
Không ít thiên kiêu của các đạo thống thì thầm bàn luận, tựa như đang bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với một nhân vật huyền thoại.
Ngay sau đó, một dáng người uyển chuyển thướt tha lại hiện ra giữa không trung, chim muôn nhảy múa trên chiếc váy dài chấm đất, làn da trắng mịn như tuyết thậm chí còn phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Vô Thiên Tình của Quốc Độ Vĩnh Hằng, người xếp hạng năm trăm bảy mươi bảng Vấn Đỉnh, nàng ta từng chém đầu Đại Đế chỉ bằng một chiêu thức từ mười năm trước.”
“Thái Mộng Huyễn Liễu, dung nhan làm chúng sinh điên đảo.”
Không ít thiên kiêu động lòng, dường như không thể kìm nén được bản thân.
Khi đối mặt với những nhân vật cao quý này, bọn họ cảm thấy bản thân trở nên thấp bé hơn bao giờ hết, nếu nhìn thêm một lúc sẽ phát sinh cảm giác phạm thượng.
Chúng thiên kiêu của Thần tộc Hoàng Kim lần lượt xuất hiện, gây nên chấn động cực lớn, tám người trong tốp một nghìn của bảng Vấn Đỉnh đã đến rồi.
Vô Thiên Tinh đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên chuyển dời ánh mắt về phía một nam tử tuấn tú. Nàng ta cười đẹp đến mức động lòng người, sau đó bước về phía hắn.
“Thái Sơ Bắc Vọng?”
Sóng mắt trong vắt như nước, giọng điệu trêu tức không hề che giấu.
Lúc này, nam tử áo trắng đang đứng giữa đám thiên kiêu Nhật Bấc Lạc, đồng thời cũng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Dù là diện mạo hay khí chất, hắn ta vẫn khiếp mọi người ở đây phải choáng ngợp, tóc vàng mắt xanh siêu thực đến cực điểm.
Đương nhiên, rất nhiều thiên kiêu đã từng nghe đến cái tên này, hắn ta đã phá hủy cả một đạo thống cấp hai trong cơn nóng giận, danh tiếng hiển hách vô cùng.
Nếu đứng giữa ngoại giới, hắn ta đương nhiên là một thiên tài tuyệt diễm, nhưng nơi này đâu đâu cũng có thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh, một tên Ngụy Thần sơ phẩm quả thật có hơi xoàng xĩnh, điểm đặc biệt duy nhất chỉ là huyết mạch Nhật Bất Lạc.
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng rất bình tĩnh, chỉ thản nhiên gật đầu.
“Ha ha…”
Vô Thiên Tinh nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu rồi mới nói đầy ẩn ý:
“Túi da ưu tú lắm, có người đang đợi ngươi.”
Sau đó, nàng ta yểu điệu thướt tha rời đi, dường như tới đây chỉ là để thông báo một câu không đầu không đuôi như thế này.
Đối mặt với vô số ánh nhìn, nét mặt Từ Bắc Vọng vẫn không hề thay đổi, nhưng lại âm thầm cười khẩy trong lòng.
Xem ra, bà điên đó đã phát động các thế lực trực thuộc Quốc Độ Vĩnh Hằng để tìm hắn, đáng tiếc là chưa phủ khắp hàng vạn tinh vực.
Nhưng đến khi hắn nằm vùng trong Nhật Bất Lạc, nàng ta cũng không cần phải tìm kiếm, tin tức tự nhiên sẽ truyền đến toàn bộ Thần tộc Hoàng Kim.