Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 446: Gióng trống khắp Bắc Cực Thú Liệp (1)




Môn phái Viễn Cổ Thần Tiêu đã bị huỷ diệt, tàn tích của bọn họ chính là một kho tàng tu luyện rất tuyệt vời, ngập tràng vô số tiên mạch, mỗi giờ mỗi phút đều có tiên dược mọc lên như măng xuân.

Sau khi đặt chân đến này, Băng Tuyết Cầm Cung nhất định sẽ có thể vực dậy, mà cũng chẳng có ai trong Tinh vực Linh Trạch này sẽ không biết điều mà dám đi gây sự với họ.

Tại Xích Ô Cổ Tinh, bầu trời mưa tiên như trút nước, những con kim ô thần điểu có kích thước trăm vạn trượng đang căng cánh bay lượn, một phụ nhân tóc vàng trong bộ váy đỏ đang đứng ung dung sừng sững giữa bầu trời.

“Thái Sơ Bắc Vọng, chính tay giết chết dư nghiệt Thất Quan Vương, ban thưởng một viên sao trời cấp trung.”

Lời nói vừa dứt, nơi sâu thẳm nhất vũ trụ vang lên những tiếng vù vù, dải ngân hà rực rỡ bắt đầu phát sinh từng gợn sóng.

Ầm!

Một vầng Đại Nhật xuyên qua hư không, hướng tới hàng tỷ ngôi sao.

“Đa tạ gia tộc ban thưởng, vãn bối nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, dốc hết sức lực vì Nhật Bất Lạc vĩ đại!”

Trong giọng điệu của Từ Bắc Vọng thể hiện rõ sự vui mừng và cảm kích, thân ảnh dần khuất vào trong Đại Nhật.

Khi không lại có được công lao, một tên nằm vùng như hắn cũng cũng thoải mái rồi.

Một thiên kiêu phải bước vào tốp ba trăm nghìn trong bảng Vấn Đỉnh mới có được một ngôi sao cấp thấp, đám thiên kiêu trong tốp tám mươi nghìn cũng chưa chắc có ngôi sao cấp trung, thế mà bây giờ hắn lại dễ dàng có được.

Trong biển sao rực rỡ chói lọi này, vô số ngôi sao với nhiều hình dạng khác nhau đang trôi nổi, đủ loại màu sắc sặc sỡ kỳ dị, ngoài ra cũng có những hành tinh đột nhiên hóa thành bột mịn, những nguồn năng lượng khủng khiếp chợt biến thành hư vô giữa vùng sao này.

Những ngôi sao kia phản chiếu ra vô số ảo ảnh, một dáng người tóc vàng giữa Đại Nhật nóng rực xa xôi kia thì lập tức dừng lại, cung kính đưa tiễn nam tử trẻ tuổi đang đi xa.

Đại Nhật từ từ dừng lại trên ngôi sao bảy sắc cầu vồng, nam tử áo trắng chắp tay đứng thẳng, lặng lẽ quan sát bức màn pháp tắc sáng chói trước mặt.

Một bức hoành được làm từ xương thần thú hiện ra, hắn khắc lên ba chữ như rồng bay phượng múa…

“Hành tinh Bắc Vọng”

Sau đó, một ánh sao chui vào giữa ấn đường.

Ngôi sao này cũng có thể trở thành phương tiện đối phó kẻ địch ngay vào thời khắc sinh tử, hắn có thể tạo ra một vụ nổ có uy lực đủ mạnh để đối đầu với một vị cường giả Cổ Thần.

Nhưng mà, hành tinh Bắc Vọng là ngôi sao đầu tiên của hắn, chứa đựng ý nghĩa tượng trưng rất lớn, hắn nhất định sẽ không hủy diệt.

Bước chân vào ngôi sao, Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn xuống mặt đất, một thế giới rộng lớn mênh mông hiện ra, nơi này không có lấy một sinh linh, chỉ có những loài tiên dược tiên thảo vô tri vô thức.

Một mình hắn hiện diện giữa thế giới này, giống như trong những bộ phim thiên tai mạt thế.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng hiện lên một tia thích thú, đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cười.

Nam nữ đi xem mắt

“Ngươi có nhà không?”

“Không.”

“Không có nhà dựa vào đâu đòi cưới ta.”

“Ta… ta có một hành tinh.”

Từ Bắc Vọng im lặng một lúc, rồi đưa tay với về khoảng không, Đại Nhật chói mắt xuyên qua hàng vạn ngôi sao thấp hơn.

Trong phút chốc, Đại Nhật nóng rực tràn ngập khắp núi sông mạch đất, mùi thơm của bùn đất tỏa ra vô tận, từng nhánh đào bắt đầu bén rễ sinh sôi khắp núi non.

Phía đông như được thổi thêm một màu xanh tươi mới, hoa đào nở rộ như tô điểm thêm sắc hồng, sắc hồng nhanh chóng lan tỏa muôn nơi.

Mỗi tấc đất đều nở đầy hoa đào, tựa như mây hồng phủ xuống khắp mặt đất.

Từ Bắc Vọng đáp xuống đỉnh núi, tiện tay hái những bông hoa đào tươi, sau đó lấy đồ dùng và vật liệu ra.

Loại rượu duy nhất mà lão đại yêu thích chính là Đào Hoa Nhưỡng, nàng cực kỳ say mê hương vị ngọt dịu của nó.

Sau khi ngâm rượu xong, Từ Bắc Vọng chôn một hủ dưới gốc cây đào, thời gian ủ càng lâu, thu hoạch sẽ càng vượt ngoài mong đợi.

Cánh hoa bình thường được ngâm trong rượu trong hàng triệu năm, đến khi lấy ra cũng sẽ là thứ rượu thơm ngon nhất.

“Má hồng nơi nao tìm chẳng thấy, hoa đào mãi cợt với gió xuân.”

“Chờ đợi làm bạn với cái đẹp.”

Từ Bắc Vọng thì thầm với mình, áo bào chuyển động, bóng hình cũng biến mất theo.

...

...

Từ Bắc Vọng ngồi trong trận pháp truyền tống, sau đó lấy ra một cuốn sách cổ giữa những luồng sóng không gian dập dờn.

Điểm đến tiếp theo của hắn là Tinh vực Bắc Cực, nằm ở vùng cực bắc xa xôi nhất trong hàng tỷ ngôi sao, hắn phải băng qua vô số khu cấm địa mới có thể đến được tổ địa Bắc Cực Thú Liệp.

Trong lúc tạm biệt, mẹ vợ hắn đã đặc biệt căn dặn hắn đi đến Bắc Cực Thú Liệp, một giọt tinh huyết trong cơ thể của hắn có thể mang đến cơ duyên cực lớn.

Qua chi tiết này, Từ Bắc Vọng nghi ngờ thân phận của Phì Miêu cũng không hề đơn giản, con mèo ham ăn biếng làm đó có lẽ cũng là một sinh vật rất ghê gớm.

“Gia đình ba người, chỉ có ta…”

“Không, ta cũng là thiên kiêu của Nhật Bất Lạc.”

Từ Bắc Vọng tự an ủi mình, sau đó mới sắp lại những suy nghĩ trong đầu.

Thảm họa của kỷ nguyên Trường Hà càn quét từ sâu trong vũ trụ, quỹ đạo chung là từ bắc xuống nam. Bởi vì vậy, thần tộc Bắc Cực Thú Liệp sẽ chịu ảnh hưởng đầu tiên.

Cho nên, cứ cách năm nghìn năm, Bắc Cực Thú Liệp sẽ tổ chức một đại hội cơ duyên, tu sĩ ở tiên giới cũng có thể tham gia, nhưng chỉ giới hạn những tu sĩ chưa trải qua kỷ nguyên Trường Hà.

Sở dĩ những thế lực Cổ Thú Hoàng Kim chịu bỏ ra lượng máu lớn, thật ra rất đơn giản.

Khi tai họa ập đến, mọi người đồng tâm hiệp lực để chống đỡ, bọn ta làm từ thiện năm ngàn năm một lần, các ngươi có nhẫn tâm đứng nhìn bọn ta gặp nạn trước không?

Đương nhiên, các thiên kiêu thuộc Thần tộc Hoàng Kim hoặc những thế lực cao cấp mới có thể nhận được nhiều thu hoạch.

Kể từ đại hội cơ duyên lần trước, hiện tại vừa đúng năm nghìn năm.