Lần đầu tiên nữ tử như thi hài xuất hiện biểu tình dao động, nghẹn họng nhìn trân trối, khó nén kinh hãi.
“Để ta bình tĩnh đã…”
Hoàng Như Thị cảm xúc chập trùng, gắt gao nhìn chằm chằm con rể chỉ giỏi chiếm tiện nghi kia, ánh mắt lộ ra tia hoang đường, giống như là đang thẩm vấn một tên quái thai kì ba.
Vô Sinh Yếm Vãn, người đứng thứ tám trên Vấn Đỉnh Bảng, thiên kiêu được Vĩnh Hằng Quốc Độ sủng ái nhất, ngay cả nàng ta cũng coi trọng con rể?
“Mẹ, người mau cứu con rể, những nữ nhân kia quá điên cuồng.”
Từ Bắc Vọng nuốt xuống đắng chát trong cổ, nhỏ giọng cầu khẩn Ngoan Nhân Chí Cao cứu hắn ra khỏi bể khổ.
Phong Đế Thiên Thê kết thúc, hắn sợ mình sẽ trở thành nhân vật được chú ý nhất chư thiên vạn vực mất.
“Ngươi đã đổi mới nhận thức của ta đối với ngươi nột lần nữa.”
Hoàng Như Thị đè ép cơn phẫn nộ, nghiêm khắc cảnh cáo một câu: “Không được phép nói cho Cẩm Sương, ảnh hưởng tốc độ khôi phục tu vi của con bé.”
“Tiểu tế biết rồi.” Từ Bắc Vọng tranh thủ thời gian gật đầu, đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn một mực giấu diếm.
“Hai nàng tranh chấp, tất có một người bị thương, các nàng chắc chắn sẽ không nhượng bộ, ngược lại cho ngươi cơ hội thở dốc.”
“Sau khi Phong Đế Thiên Thê kết thúc, ta sẽ liên hệ với ngươi, không ngừng chỉ đạo cách phá vỡ thế cục cho ngươi.”
“Về phần nội ứng, ngươi cứ tiếp tục làm tiếp, mau chóng giao thiệp với nhân vật trọng yếu và lấy được cơ mật của Nhật Bất Lạc.”
Ngữ khí của Hoàng Như Thị khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt đặt trên người Từ Bắc Vọng.
Trước đó nàng khó tránh khỏi mang theo thành kiến, bây giờ thấy con rể trở thành miếng bánh thơm ngon, ngược lại là lo lắng cho nữ nhi.
“Ngươi vì Thất Quan Vương lập công lao lớn, những người đứng đầu Thất Quan Vương đều thấy được, chúng ta chắc chắn sẽ cho ngươi một trận cơ duyên kinh thiên động địa trong tương lai!”
Hoàng Như Thị nhẹ giọng mở miệng, e sợ con rể không làm theo kế hoạch, lại đi theo Vĩnh Hằng Quốc Độ hoặc là Hồn Bất Quy.
Có thể ở cùng lão đại qua ngày tháng bình an chính là cơ duyên lớn nhất, Từ Bắc Vọng liên tục gật đầu: “Con rể nhất định không phụ sự kỳ vọng của người!”
Hoàng Như Thị hài lòng vuốt cằm, mới có thêm hứng thú dò xét hắn, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao Cẩm Sương lại đái dầm?”
Từ Bắc Vọng: “…”
“Tiểu tế không biết.”
Hắn một mặt vô tội.
“Nó có từng cười với ngươi không?”
Hoàng Như Thị tiếp tục duy trì bộ dáng bát quái.
Từ Bắc Vọng đối với chuyện này ấn tượng rất sâu sắc: “Có thể đếm được trên đầu ngón tay, ba lần đi.”
Ánh mắt Hoàng Như Thị lộ ra từng tia từng tia ai oán, căm hận nói:
“Nuôi không chín trăm năm, nó còn chưa từng cười một cái với ta.”
Nói xong, giống như nhớ tới cái gì, dặn dò: “Trong cơ thể ngươi có một giọt tinh huyết của Bàn Miêu đúng không, mau chóng đi Bắc Cực Thú Liệp một chuyến, nơi đó có cơ duyên.”
“Cuối cùng, ta nói lại lần nữa, không cho phép nói với Cẩm Sương chuyện thông gia ở rể.”
Nghe vậy, Từ Bắc Vọng âm thanh khí thế: “Con rể tuân mệnh!”
“Đợi chút nữa, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
Nương theo giọng nói vừa ra, khí tức bên trong cơ thể dần dần biến mất, một câu nói mang theo tiếng cười truyền vào trong tai Từ Bắc Vọng: “Chân Cẩm Sương lại đẹp hơn mấy phần.”
Từ Bắc Vọng một trận xấu hổ, hận không được tìm một cái lỗ đễ chui xuống.
Con mèo ngu ngốc chết tiệt, ngươi há miệng ra làm gì…
Khí tức trở thành hư vô, thân thể nữ tử trong nháy mắt không bị khống chế nữa, chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Bàn tay bàng bạc sáng chói từ trên không đánh xuống, mang theo vạn đạo kim quang, trời cao quay cuồng chấn kinh, nện như điên xuống đỉnh đầu nữ tử.
Trong phút chốc mặt đất vỡ ra từng đạo khe hở, dãy núi dài trăm vạn dặm hóa thành bột mịn, vô số hung thú tử vong.
Nữ tử không chút ý thức, sau khi hứng chịu một kích này đã rơi đài tại chỗ, thân thể mềm mại bị ép thành hư vô, chỉ còn nguyên thần là chạy trốn.
Không gian trong Minh giới khoá chặt lấy nguyên thần, lực lượng hủy diệt vô tận thôn phệ nó đến hầu như không còn.
“Phản đồ phải chết.”
Nhạc mẫu nói là phản đồ Thất Quan Vương, Từ Bắc Vọng giết mà không có chút áp lực tâm lý nào.
Sau đó.
Hắn vận chuyển tiên lực, trùng điệp đánh một quyền vào thân thể mình, toàn bộ thân thể nổ tung, khắp nơi đều là xương trắng.
Đầu người tuấn mỹ trôi ở giữa hồ nước, nội tâm Từ Bắc Vọng một trận mừng thầm.
Vạn vạn không nghĩ tới, Ngoan Nhân Chí Cao trong truyền thuyết lại là nhạc mẫu của hắn.
Về sau ỷ thế hiếp người liền có được vốn liếng cực kì hùng hậu, có thể xưng bá chủ một phương ở tiên giới còn thừa.
Một lát sau, tinh cầu ầm ầm chấn động, từng vòng Đại Nhật nóng rực xuyên qua trăm vạn tinh vực mà đến, những hư ảnh vĩ ngạn đứng sừng sững ở phía trên Đại Nhật lấp lánh.
Bọn họ phát giác được khí tức của dư nghiệt Thất Quan Vương, cho nên lập tức tới mà tới.
“Tiểu bối!”
Đại Nhật bao phủ hồ nước, nhìn qua đầu người tóc vàng thương thế rất nặng, vài cọng tiên dược hoàn mỹ đi vào đầu lâu đó.
Rất nhanh, một nam tử mặc bạch y vô cùng tuấn mỹ một lần nữa xuất hiện, thân thể hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ còn khóe miệng chảy ra vết máu.
“Là vãn bối vô năng.”
Hắn một mặt xấu hổ.
Ở phía trên Đại Nhật, những thân ảnh vĩ ngạn xuất ra khí tức, cỗ thi thể kia quả nhiên có khí tức của Thất Quan Vương.
“Tình huống như thế nào?”
Thanh âm già nua hỏi thăm.
Từ Bắc Vọng không dám giấu diếm, cung kính nói: “Vãn bối ngẫu nhiên gặp nữ tử Cổ Thần này ở truyền tống trận của tinh vực, cho nên lập tức lập kế hoạch dẫn dụ nàng ta tới đây, dựa vào toàn bộ Tiên bảo gian nan đánh giết nàng ta, vãn bối cũng suýt nữa chết.”
Đoạn văn này kỳ thật trăm ngàn chỗ hở, không cần lục soát linh hồn, chỉ cần tra xét rõ ràng vị trí thụ thương của hắn thì ngay lập tức sẽ nhìn thấu mánh khoé hắn tạo dựng, hoặc là đề ra nghi vấn truyền tống trận của tinh vực, cũng có thể biết được hắn đang nói láo.
Tuy nhiên Từ Bắc Vọng tin rằng sẽ không lộ tẩy, kết quả hoàn mỹ, ai sẽ đi truy cứu quá trình chứ?
“Làm tốt lắm! Ngươi là Thái Sơ Bắc Vọng đúng không?”
Từ bên trên Đại Nhật truyền đến thanh âm tán dương, lần lượt từng thân ảnh ngắm nghía tiểu bối có dáng vẻ tôn quý và khí chất siêu nhiên này, ánh mắt đều là vẻ tán thưởng.
“Lập được đại công, mau trở về tổ địa lĩnh thưởng.”
Thanh âm già nua phát ra, Đại Nhật dài ngàn vạn trượng xuyên qua sao trời, biến mất bên trong tinh vực Ngân Hà bên.
Từ Bắc Vọng chắp tay, tâm tình vui vẻ không nói thành lời.