Giữa hàng vạn thung lũng nham thạch, phong cảnh sơn thủy hữu tình, một vị nam tử áo trắng hoa lệ đứng sừng sững ở trên đỉnh núi, cầm một lá cờ sặc sỡ trong tay.
Lúc vừa có được lá cờ này, mặt trên của nó chỉ có một đóa hoa bỉ ngạn, dường như sau khi được tẩm bổ bởi Minh khí, thì đoá hoa đó chậm rãi nở rộ một nửa, vừa quỷ dị lại huyền diệu.
Nếu như không vận chuyển Minh khí, Từ Bắc Vọng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể sinh ra ảo giác, tinh thần trở nên mơ hồ rối loạn, giống như lá cờ này đang ẩn chứa lực lượng hủy diệt vô cùng khủng bố.
Mặc dù cho đến hiện tại, hắn vẫn không rõ đây là cái gì, nhưng đại khái có thể đoán được công dụng của nó, tương đương với một Minh Bảo giúp bảo toàn tính mạng.
Một khi sở hữu lá bài tẩy này, đến khi chạm trán với cường giả Cổ Thần, hắn cũng có thể đánh một trận ra trò, nhưng chỉ sợ món đồ này chỉ có thể sử dụng được một lần rồi sau đó bị hỏng.
Hoa bỉ ngạn…
Nhưng Từ Bắc Vọng vẫn luôn bối rối một vấn đề, vì sao hoa bỉ ngạn ở Minh giới lại có màu trắng trong suốt, còn hoa bỉ ngạn ở cầu Nại Hà dưới Hoàng Tuyền lại có màu đỏ yêu diễm.
“Một trận chiến nổ ra thanh danh hiển hách, thì ra quý công tử Nhật Bất Lạc vẫn là một người hết lòng tuân thủ cam kết nhỉ.”
Thanh âm trong trẻo ưu nhã truyền đến, một vòng hạo nguyệt phiêu đãng, Bạch Nguyệt Quang một thân mang y phục hoa lệ xuất hiện.
Nàng ta thản nhiên cười yếu ớt, mắt phượng câu người nháy qua nháy lại.
“Vì giúp ngươi mà ta thiếu chút nữa đã chết ở Hoàng Tuyền Địa Phủ, nhục thân cũng tan nát bốn năm lần.”
Từ Bắc Vọng ném qua một dải lụa màu xanh, âm thanh hư ảo khanh khách cười to, tan vào bên trong đôi mắt của Bạch Nguyệt Quang.
“Ta nợ ngươi một cái nhân tình.”
Bạch Nguyệt Quang mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền, biểu cảm rất chân thành.
Có thể thuận lợi tìm lại một kiếp luân hồi chưa viên mãn, điều này mang lại lợi ích không nhỏ đối với việc tu hành của nàng.
Chỉ chờ những lời này, Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thân ảnh biến mất giữa trời mây.
“Chờ một chút!”
Bạch Nguyệt Quang ra vẻ ai oán nói: “Ngươi không nguyện ý ở lại thêm một chút sao?”
Từ Bắc Vọng mặt không đổi sắc, ngược lại trêu ghẹo nói: “Tiền bối quá lẳng lơ, vãn bối nên tránh xa.”
Đây là lời nói thật, nữ nhân trước mắt xinh đẹp đến quá phận, đường cong trên người quá khoa trương, mỗi lần nàng đi qua đi lại, bờ mông khẽ run lên một cái.
“Ta sẽ coi đó là một lời khen.”
Bạch Nguyệt Quang úp mở môi đỏ, tủm tỉm nói: “Ta biết một di tích, đặc biệt thích hợp với cảnh giới Ngụy Thần.”
Từ Bắc Vọng đối mặt cùng với nàng, một mực bác bỏ: “Vãn bối không thiếu tài nguyên, ân tình không thể phung phí như thế này được.”
Nói đùa, vì một chút cơ duyên liền lãng phí ân tình quý giá?
Bạch Nguyệt Quang ở trước mắt này thế nhưng là bên trên Thiên Đế, gần chạm đến cường giả Tranh Độ.
“Không tính ân tình, miễn phí tặng cho ngươi.”
Bạch Nguyệt Quang lại cười.
“Ồ?”
Từ Bắc Vọng trở lại đỉnh núi, đánh giá nàng vài lần, hiếu kỳ hỏi: “Tiền bối muốn lấy lòng ta?”
Nghe vậy, Bạch Nguyệt Quang híp híp mắt phượng, vẻ mặt tươi cười đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Câu nói này ẩn ẩn ý chỉ vũ nhục, nàng ta tung hoành tiên giới mấy trăm vạn năm, chưa từng bị mỉa mai trực tiếp như vậy?
Thăm dò đơn giản một chút, Từ Bắc Vọng xác nhận đối phương cũng không có ác ý, liền mỉm cười nói: “Chỉ đùa chút thôi, tiền bối vạn lần không nên để ý.”
Bạch Nguyệt Quang nhìn hắn chăm chú, tức giận nói: “Đợi khi di tích mở ra, ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Nói xong thì ném ra một tấm ngọc bài, sau đó nhanh chóng xé không mà đi.
Nếu không phải thấy ngươi thiên phú cao, bối cảnh tốt, ai mà muốn chủ động kết thiện duyên cùng ngươi chứ.
Nàng chắc chắn tên cẩu vật đến từ thế giới bị bỏ rơi này sẽ đạt được thành tựu vô cùng huy hoàng trong tương lai, kết giao từ sớm chung quy không có gì bất lợi.
Từ Bắc Vọng chắp tay đứng thẳng, cất ngọc bài vào trong nhẫn chứa đồ, sau đó tiến đến truyền tống trận của tinh vực.
Vừa rảo bước đến tinh vực hạ đẳng nơi mà Băng Tuyết Cầm Cung đang tạm cư, một thân ảnh khác cũng đi ra từ màn sáng truyền tống phía sau lưng.
Người đến là một nữ tử cao gầy, tóc đen như suối rủ trên đầu vai, dung mạo đẹp đẽ, thân mang một bộ nhung trang đen đặc.
Nhưng điểm quỷ dị duy nhất chính là ánh mắt của nàng ta trống rỗng tĩnh mịch, giống như một con rối.
“Vì sao đi theo ta?”
Một vòng Đại Nhật treo cao trên đỉnh đầu Từ Bắc Vọng, mặt hắn không thay đổi nhìn chằm chằm nữ tử.
Phát giác đối phương là tu vi Cổ Thần, hắn không hề khẩn trương chút nào, coi như đánh không lại, vẫn trở về nguyên vẹn lại dễ dàng.
“Chỉ có thời gian một nén nhang.”
Tiếng nói của nữ tử rất linh hoạt, sạch sẽ đến kỳ ảo, giống như mơ hồ ẩn chứa đạo vận.
Từ Bắc Vọng bất động thanh sắc, trong lòng lặng lẽ đề cao cảnh giác.
Không hiểu rõ lời nói quỷ dị kỳ lạ của nữ tử này.
“Ta là Hoàng Như Thị, một tia khí tức bám vào trên thân của tộc phản đồ.”
Ánh mắt nữ tử vẫn chết trống rỗng như cũ, Những lời được nói ra lại làm cho Từ Bắc Vọng cảm thấy âm vang đại chấn, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn!
Quá…
Quá chấn động!
Hoàng Như Thị!
Ta gặp vô địch nhiều tịch mịch, vô địch gặp ta liệu có như thế.