Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 441: Chư thiên vạn vực lâm vào chấn động, xếp hạng 60 vạn! (2)




Trong chốc lát, đôi mắt xanh thẳm thâm thúy chậm rãi mở ra.

Cả một phương thiên địa, bởi vì khoảnh khắc mở mắt này của hắn mà run rẩy, ngàn vạn mây xanh nổ tung.

Ầm ầm!!

Màn sương mù xám xịt tràn ngập toàn bộ tinh không.

Hàng trăm ngàn cơn sóng thần xuất phát từ hư không, mang theo gió lốc âm trầm cùng lít nha lít nhít âm linh, biến nơi đây thành lò luyện oan hồn.

Hư ảnh nam tử áo trắng đột nhiên bay vút lên, thân thể của hắn phóng đại hàng trăm tỉ lần, bao phủ toàn bộ thế.

Những kẻ ở nơi xa xôi nhất của Tinh vực Linh Trạch cũng có thể thấy một cỗ thân ảnh khổng lồ kia, thậm chí còn cảm nhận một nguồn sức mạnh vô tận hủy diệt, tựa như nam nhân áo trắng này chính là nguồn gốc của bóng tối!

“Đó là cái gì…”

Có tu sĩ kinh hãi gần chết, hai chân nhũn ra, gần như không thể đứng vững.

Một đôi đồng tử sáng chói, sâu thẳm như dải ngân hà nổi lên giữa hư không, to lớn gấp triệu lần so với các cung điện dãy núi, quan sát sinh linh một cách hờ hững và trống rỗng.

“Công pháp quỷ dị…”

“Chẳng lẽ, tiểu bối này đang tu luyện Minh khí hiếm có từng được ghi chép trong cổ tịch?”

“Khí tức quá bá đạo, một khi người này trưởng thành, một cái liếc mắt của hắn cũng đủ để hủy diệt một dải ngân hà!”

“Khó trách Thái Sơ Hồng lại nhìn trúng người này…”

Từng thân ảnh đứng sừng sững trên mặt trời khổng lồ nóng rực đều biểu lộ sự sợ hãi lẫn vui mừng, ai nấy đều cảm thấy tự hào vì thiên phú trác tuyệt của vãn bối.

Nói thật, bọn họ vốn dĩ cũng không muốn tới đây, đường đường cường giả Tranh Độ và Chí Cao mà lại phải đi giữ thể diện cho một tên vãn bối, nói như thế nào cũng có chút mất mặt?

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, một chuyến này coi như cũng đáng, giá trị bồi dưỡng của Thái Sơ Bắc Vọng cực kỳ cao, thậm chí còn chưa chắc đã yếu hơn bất kỳ thiên kiêu đỉnh cấp nhất trong tộc lúc bấy giờ.

“Đây chính là Minh Thể sao?”

Từ Bắc Vọng thầm nghĩ trong lòng, một ngón tay của hắn còn lớn hơn so với chiến hạm hàng không, chiều dài phía dưới tựa như một hàng xe lửa cỡ lớn, mỗi một tấc da thịt đều tràn ngập sức mạnh hủy diệt.

Quá bá đạo!

“Diệt.”

Một chữ này đâm xuyên qua thành trì Vân Tiêu, sau đó lan rộng ra hàng triệu dặm xung quanh.

Một trận mưa máu trút xuống, mọi ngóc ngách trên mặt đất đều toát ra khí tức tanh nồng cùng mùi hôi, từng chồng hài cốt loang lổ rải rác khắp nơi, rất nhiều tu sĩ Ngụy Thần còn sống sót cũng không có lực phản kháng, tất cả bọn họ đều bị ăn mòn sạch sẽ.

Kể từ hôm nay, tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu xóa sổ khỏi tiên giới, ngàn vạn đệ tử không một ai sống sót.

Dù sao đi nữa, một đạo thống hạng hai chiếm cứ tinh vực thượng đẳng, nhưng liền bị hủy diệt trong dòng chảy lịch sử chỉ trong chốc lát.

Những thế lực còn lại chưa kịp sinh ra cảm giác “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”, tất cả mọi người đều đã trốn trong tông môn, cơ thể không ngừng run rẩy, lo sợ toàn bộ tinh vực sẽ hóa thành tro bụi, toàn bộ bọn họ sẽ biến thành hư vô.

Từ Bắc Vọng ngừng vận chuyển Minh khí, thân thể cũng khôi phục kích thước bình thường, biểu cảm lạnh lùng vẫn giữ nguyên.

Hắn đáng lẽ phải phá nát tinh vực này mới thỏa cơn giận, nhưng chắc chắn sẽ bị trưởng bối trong tộc ngăn cản.

Thiên Đình có một đạo lý ngầm, không được tuỳ tiện phá hủy một tinh vực thượng đẳng, bởi vì tinh vực thượng đẳng ẩn chứa rất nhiều tài nguyên đạo vận, phi thường trân quý.

Vừa vặn, Băng Tuyết Cầm Cung đang không có nơi sinh sống yên ổn, dục hỏa trùng sinh, mọc rễ quật khởi ngay trên mảnh thổ địa màu mỡ này về sau.

“Thanh lý tài nguyên, đưa đến Thiên Đình.”

Từ bên trên mặt trời bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm uy nghiêm.

Mất cái đạo thống ở xa vạn dặm như gặp đại xá, nhao nhao quỳ rạp xuống đất đáp ứng.

Dù sao đi nữa, tông phái Viễn Cổ Thần Tiêu cũng là một đạo thống hạng hai tồn tại đã lâu, bọn họ chắc chắn có không ít thần vật trân quý, nhất định phải thu giữ toàn bộ rồi nộp lên Thiên Đình.

Tự làm tự chịu a, vậy mà lại trêu phải thiên kiêu không ai bì nổi của Nhật Bất Lạc, kết cục này không đáng để thương hại chút nào.

Tuy nhiên, thân ảnh áo trắng đang đứng sừng sững giữa hư không vẫn mang đến một trận chấn động lớn lao cho Tinh vực Linh Trạch!

Hắn ta có thể quyết định sinh tử của mấy vạn sinh linh trong một ý niệm, loại quyền thế đáng sợ đến nhường này khiến cho ai nấy đều cảm thấy cực kì ngạt thở.

Cuối cùng, hắn ta còn thi triển công pháp kỳ lạ và kinh khủng đến cực điểm!

Từ Bắc Vọng đang chuẩn bị rời đi, nhưng Minh khí bên trong thân thể lại đột nhiên tăng vọt, trực tiếp trút xuống.

Trong khoảnh khắc, hắn đi xuyên qua khung cảnh hoang tàn trong thành trì Thần Tiêu theo chỉ dẫn của minh khí, tìm thấy một lá cờ màu xám có vẽ một đoá hoa óng ánh.

Sâu trong đáy mắt Từ Bắc Vọng hiện lên một tia mừng rỡ không dễ dàng phát hiện, hắn có thể cảm nhận được Minh Đăng trong không gian Minh giới đang cực kì vui sướng.

Lại là một kiện Minh vật!

Hắn ta vẫn ung dung bình thản, tùy ý nhặt lá cờ rồi ném nó vào trong nhẫn trữ vật.

“Đi thôi.”

Đại Nhật sáng chói chậm rãi nâng lên, thân ảnh áo trắng biến mất, mặt trời xuyên qua vạn dặm tinh vực, trôi về phía Xích Ô Cổ Tinh.

“Cung tiễn Nhật Bất Lạc!”

“Cung tiễn Nhật Bất Lạc!”

“Cung tiễn Nhật Bất Lạc!”

Từng hồi từng hồi thanh âm kính sợ vang khắp tinh vực Linh Trạch, vô số cường giả quỳ rạp xuống đất, thần hồn của bọn họ vẫn còn run rẩy liên tục cho tới bây giờ.