Nữ tử kia không còn dáng vẻ ung dung hiền lành thường thấy, thay vào đó bộ dạng vô cùng tiều tuỵ dựa vào lan can, từng ngón tay trắng nõn trở nên phiếm hồng.
Sau lưng nàng ta là hàng trăm các vị trưởng lão và đệ tử đang đứng ngồi rải rác, khuôn mặt ai nấy đều đong đầy nước mắt, biểu lộ rõ sự đau khổ bi thống.
“Cung chủ...”
Có vị trưởng lão bước lên, hi vọng khiến cho cung chủ tỉnh táo lại.
Bà ta biết, cung chủ chính là người đau khổ nhất, nàng ấy hẳn đang tự dày vò bản thân.
Công Nghi Sơ im lặng không nói gì, tròng mắt có tia máu, thân thể mềm mại còn hơi run rẩy.
Nàng cảm thấy vô cùng áy náy, dù biết rõ rằng tinh vực sắp có đại loạn, nhưng lại không thể đưa toàn bộ đệ tử đào thoát an toàn, bước lựa chọn thiệt hơn này khiến nàng ta cảm thấy thống khổ không thể chịu được, cảm giác bản thân như đang ở Luyện Ngục.
“Cung chủ, người đã tận lực rồi.”
Nhị sư tỷ tiến lên, cố gắng trấn an.
Nhưng chính vào lúc này.
Bầu trời xuất hiện một khe hở to lớn, nam tử áo trắng cưới Kim Ô Thần Điểu đáp xuống.
“Tiểu Vọng… ”
Công Sơ Nghi và mọi người không dám tin mà nhìn chăm chú người kia.
Từ Bắc Vọng lặng lẽ nhìn bốn phía, Băng Tuyết Cầm Cung chỉ còn lại hơn sáu trăm gương mặt quen thuộc, hắn ta trầm mặc hồi lâu rồi nói khẽ: “Ta sẽ báo thù.”
Sau đó thân ảnh tuấn mỹ liền tan biến.
Vỏn vẹn bốn chữ này giống như một ngọn lửa vô hình, khiến cho tấm lòng đã nguội lạnh của những con người ở đó được tiếp thêm nhiệt độ.
...
...
Sau khi trở lại Xích Ô Cổ Tinh, Từ Bắc Vọng cấp tốc tìm tới Thái Sơ Hồng, vị trưởng bối trong tộc.
“Không có khả năng.”
Thái Sơ Hồng vậy mà lại cự tuyệt.
Một đạo thống hạng hai có thể tồn tại ở chư thiên vạn vực, bọn họ ít nhất cũng có một Tranh Độ toạ trấn ở đó, Thiên Đế cũng không dưới hai người.
Nếu đệ tử đích mạch nhà mình bị khinh rẻ, thì Thần tộc Nhật Bất Lạc chắc chắn sẽ không để yên, không chút do dự mà diệt trừ, nhưng đây chỉ là một tinh vực hạ đẳng bị tiêu diệt, hai chuyện khác nhau một trời một vực.
“Mỗi tinh vực đều có thời khắc tận diệt của nó. Hơn nữa, vận mệnh của kẻ yếu vốn bị chém giết tuỳ ý. Ngươi đường đường là thiên kiêu đích mạch của Thần tộc, vậy mà cả ngày chỉ biết quản chút chuyện nhỏ con này sao?”
Thái Sơ Hồng không quá coi trọng chuyện này, thậm chí có ý muốn xua đuổi.
“Vãn bối chuẩn bị kết thông gia với Hồn Bất Quy.”
Từ Bắc Vọng cũng không chút bận tâm, chỉ nhắc nhở một câu.
Hắn sở dĩ tìm tới Thái Sơ Hồng, cũng là vì nhắc nhở điều này với đối phương.
So sánh với việc khí vận thiên phú xuất chúng, Thần tộc sẽ càng coi trọng tương lai kết thân với Thần Đồ Mộng Chi, vị thiên kiêu xếp thứ mười lăm trên Vấn Đỉnh Bảng.
Từ Bắc Vọng nắm rõ điểm này, nên hắn liền lợi dụng thẻ bạc này.
“Vãn bối từng nhận ân huệ từ tinh vực kia, nếu không có cách nào báo thù, được đạo tâm có lẽ sẽ có chút tì vết.”
Từ Bắc Vọng lại lên tiếng một lần nữa.
Thái Sơ Hồng liếc nhìn hắn một chút, bất giác gật đầu.
...
...
Tinh vực Linh Trạch vốn là tinh vực thượng đẳng, một đạo thống hạng hai có thể đứng sừng sững ở nơi này đương nhiên cũng có đôi chút danh tiếng trong chư thiên vạn vực.
Tại một thành trì nguy nga tại Vân Tiêu, Viễn Cổ Thần Tiêu Phái có hàng vạn đệ tử, số lượng thiên kiêu đứng trên bảng Vấn Đỉnh tổng cộng hai mốt vị, người xếp cao nhất nằm trong top 18300.
Trong toà cung điện vàng son lộng lẫy nằm sâu trong tiên hà mờ mịt, một nam tử mặc áo choàng màu đen, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng chuyển động.
“Tướng quân, con rất nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại đá nô gia một cái.”
Một nữ tử uyển chuyển như nước, bàn tay khẽ xoa xoa cái bụng có chút nhô ra.
Nam tử áo đen thoải mái cười to, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong. Hắn ta rất kỳ vọng vào đứa bé này, cho nên đã dốc lòng dưỡng dục ba mươi năm, chỉ cần chờ thêm mấy năm nữa là có thể xuất thế rồi.
Hắn ta còn vừa đưa bản nguyên Tinh Thần vào trong bụng phu nhân, đứa nhỏ vừa sinh ra đã là Nhân Tiên, hơn nữa còn là tiên cơ hoàn mỹ!
“Tướng công yên tâm, nô gia có thể cảm nhận được thiên phú của hài tử, nó chắc chắn sẽ là thiên kiêu đỉnh cao trong tương lai, có thể nghiền ép toàn bộ các vị đệ tử khác trong tông môn.”
Phụ nhân có dung mạo đẹp đẽ không biết là đang nói nói đùa hay thật lòng, nhưng biểu cảm vô cùng chắc chắn.
“Tốt.”
Nam tử áo đen vuốt râu cười to.
Bỗng nhiên hắn ta như phác giác ra được điều gì đó, biểu cảm trên gương mặt trở nên sợ hãi cực độ!
Tinh thạch chấn động, tiên khí trên bầu trời dần dần tan rã, từng vòng Đại Nhật nóng nực như muốn thiêu rụi toàn bộ trời đất, toàn bộ khí tức như đang sôi trào.
“Nhật Bất Lạc vĩ đại?”
Bên trong thành trì, vô số lão đổng ở Viễn Cổ Thần Tiêu Phái mở to hai mắt, ngước nhìn lên bầu trời.
Ầm ầm!
Một vầng mặt trời có kích thước vạn trượng tiến tới, bên trên là một nam tử áo trắng, mái tóc vàng tung bay giữa bầu trời, khuôn mặt tuấn mỹ phi thường lạnh lùng.
Cùng lúc đó, rất nhiều hư ảnh bắt đầu xuất hiện bên dưới Đại Nhật, trong đó có một khí tức bất hủ vĩ ngạn xuất hiện.
“Chí Cao…”
“Là Chí Cao Nhật Bất Lạc!”
Các vị lão nhân ở Viễn Cổ Thần Tiêu Phái bỗng chốc rùng mình, nhanh chóng nằm rạp trên mặt đất, thần hồn trong nháy mắt đọng lại.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Chí Cao xuất hiện tại Tinh vực Linh Trạch?
Quả thực khiến bọn họ phải nghẹn thở mà!