Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 436: Thiên phú gây bất ngờ cho Thần tộc, tin dữ truyền đến (1)




Phụ nhân Chí Cao ẩn mình trong chiếc gương cổ đã rời đi từ lâu, Thần Đồ Cảnh và rất nhiều tộc nhân khác cũng biến mất không còn tăm.

Mọi tin tức đều được phong tỏa, chuyện cầu Nại Hà nổ tung, hay chuyện thông gia giữa hai Thần tộc đều phải được giữ bí mật.

Từ đầu đến cuối, bọn hắn cũng chưa từng trưng cầu ý kiến của nam tử áo trắng nhuốm máu.

“Trở về thôi.”

Giọng nói của Thái Sơ Hồng lộ ra một chút vui sướng, ông ta nhìn Từ Bắc Vọng bằng ánh mắt ngắm nghía một khối mỹ ngọc quý hiếm.

Mối hôn sự giữa Nhật Bất Lạc và Hồn Bất Quy vốn là chuyện bình thường hơn cả bình thường, không gây ra bao nhiêu sóng gió trong những câu chuyện trà dư tửu hậu của các Thần tộc Hoàng Kim.

Nhưng một tên thiên kiêu xếp hạng chín mươi lăm vạn trên bảng Vấn Đỉnh, có thể kết hôn với Thần Đồ Mộng Chi, người nằm trong top 15 bảng Vấn Đỉnh, cho dù đó là trèo cao, thì đối phương cũng có địa vị siêu phàm bên phía Nhật Bất Lạc.

Từ Bắc Vọng không nói lời nào, bóng dáng biến mất ngay bên trong mặt trời chói chang, lập tức rời khỏi Bồng Lai Cổ Tinh.

Đại Nhật vượt trăm triệu dặm chỉ trong một chớp mắt, xuyên thẳng đến đại điện truyền tống tinh vực, không bao lâu đã trở lại tổ địa.





“Đây là bảy cây tiên dược hoàn mỹ, năm viên Đạo Quả của Tiểu Thế Giới, ngươi hãy chuyên tâm tu luyện, tranh thủ thời gian, nhanh chóng đột phá.”

Thái Sơ Hồng đứng sừng sững trên Kim Ô Thần Điểu, vứt tu di giới mạ vàng xuống đấy.

Một mặt, ông ta còn hơi áy náy vì vừa mới vứt bỏ tính mạng của tiểu bối.

Một mặt khác, chờ đến khi Phong Đế Thiên Thê kết thúc, tu vi Thần Đồ Mộng Chi đạt đến cảnh giới Đại Đế, nếu Thái Sơ Bắc Vọng nhà mình không thể đột phá Nguỵ Thần thì có chút mất mặt.

Ngừng lại một chốc, ông ta trầm giọng mà nói: “Ngươi không nên để lại khúc mắc trong lòng, một khi nhận lấy vinh quang Nhật Bất Lạc, ngươi cũng phải nỗ lực hết mình vì Thần tộc!”

Nhắc nhở một câu tộc huấn này xong, Thái Sơ Hồng đã biến mất không thấy đâu.

Từ Bắc Vọng chẳng ừ hử gì cả, hắn chỉ nheo đôi mắt xanh biếc, tay vuốt ve tu di giới.

Trên hòn đảo Bồng Lai, hắn gần như phải giằng co với tuyệt vọng, suýt chút nữa đã ngã xuống, ngay cả một sợi khí tức cũng không thể lưu lại.

Sau khi trở về từ cõi chết, hắn lại đột nhiên trở thành miếng bánh nóng bỏng, chạm vào là bỏng tay.

“Tám mươi năm nữa, ta ắt hẳn sẽ trở thành trung tâm thảo luận của chư thiên vạn vật.”

Chờ đến khi Chứng Đế Thiên Thê kết thúc, bà điên Vô Thiên Yếm Văn nhất định sẽ đến tìm hắn, đến lúc đó, Thần Đồ Chi Mộng cũng phải đi tìm hắn.

Tiết mục hai nữ đoạt một nam sắp diễn ra?

Hai người này đều đến từ Hoàng Kim Thần Tộc, thậm chí còn là những thiên kiêu đứng vị trí mười lăm sáng chói trên bảng Vấn Đỉnh. Quả dưa to bự như thế này cũng chưa từng được ghi ghép trong cổ tịch kỷ nguyên nha!

Nếu như chỉ có một mình bà điên, Từ Bắc Vọng giống như đang giẫm trên băng mỏng, từng thời từng khắc không thở nổi.

Nhưng lại có một người nữa gia nhập tình huống này, đây coi như một phương pháp giải vây trá hình cho hắn.

Từ Bắc Vọng có thể thong dong đi hoà giải, thậm chí là nắm giữ quyền chủ động!

Tổng thể mà nói, thu hoạch từ hành trình đi Hoàng Tuyền lần này của hắn cực kỳ lớn.

Có điều, hắn sẽ khắc sâu cái tên Thần Đồ Cảnh vào trong đầu.

Cảm giác sợ hãi đối mặt với cái chết, giống như con kiến hôi không có cách nào động đậy, hắn không hi vọng mình phải trải nghiệm lần nữa.





“Cung nghênh chủ nhân.”

Sau khi được đón chào bởi âm thanh nhẹ nhàng từ tốn, Từ Bắc Vọng bước vào cung điện nhà mình.

Không đột phá cảnh giới Nguỵ Thần, nhất quyết không xuất quan!

Đại Nhật treo cao, ánh sao rủ xuống tĩnh thất.

Từ Bắc Vọng ngồi xếp bằng, bắt đầu dò xét thân thể của mình theo bản năng.

Một thân thể vừa bị bà điên kia ngấp nghé, vừa bị hai mẹ con Thần Đồ Mộng Chi để mắt đến.

Vẫn là hai tầng như cũ.

Một tầng là kết cấu thân thể của một tu sĩ bình thường, tầng thứ hai là một đốm sáng màu xám ẩn chứa pháp tắc chảy xuôi, giống như trật tự của các tinh vực và dải Ngân Hà.

Cho tới bây giờ, Từ Bắc Vọng cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra tại Hoàng Tuyền?

Nhưng điều duy nhất mà hắn có thể cảm thấy rõ ràng, Bắc Minh Công Pháp của bản thân đã có một bước tiến lớn, có lẽ đã đạt tới đạt tới Minh Thể?

Rất nhiều nghi hoặc bối rối, hắn chỉ có một chuyến đến Sinh Mệnh Cấm Khu mới có thể giải đáp.

Cho dù hắn lật xem tất cả cổ tịch, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ ghi chép nào về Sinh Mệnh Cấm Khu, đường đường là Thần tộc Nhật Bất Lạc cũng không hay biết, bà điên Vô Sinh Yếm Văn cũng vô cùng mù mờ, chứng tỏ Vĩnh Hằng Quốc Độ của nàng cũng không có kiến thức về phương diện này.

Cho nên, Từ Bắc Vọng nảy sinh một suy đoán, Sinh Mệnh Cấm Khu có lẽ không nằm ở chư thiên vạn vực.

Hắn to gan cho rằng, Sinh Mệnh Cấm Khu có thể đang trốn trong kỷ nguyên trường hà hay không?

Kỷ nguyên trường hà lần trước vừa mới kết thúc vài ngàn năm trước, lần tiếp theo có lẽ phải mấy vạn năm, thậm chí là mấy trăm ngàn năm…

Vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn đi, Từ Bắc Vọng lấy tài nguyên tu luyện ra, tiên dược hoàn mỹ, tiên dược vũ hoá và Đạo Quả của Thế Giới Nhỏ.

Dường như nghĩ đến cái gì, hắn chậm rãi vận chuyển khiếu huyệt trong thân thể, Minh khí trút xuống như hồng thuỷ tràn đê, điên cuồng chảy xuôi bên trong thân thể.

Quả nhiên, cảnh tượng bên sông Vong Xuyên ở Hoàng Tuyền lại xuất hiện một lần nữa.

Toàn bộ thân thể Từ Bắc Vọng biến đổi thành một mảnh vùng đất cực lạc thánh khiết, giống như cướp đoạt sức mạnh tạo hoá của thiên đạo mà sinh trưởng, bất kể thứ vẩn đục gì cũng không thể may mảy làm ô nhiễm nơi này.

Hắn thử dùng Minh thể hấp thụ tiên khí, không có gì bất ngờ xảy ra, tốc độ tu luyện lại không ngừng gia tăng so với mấy lần trước.