Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 433: Mạng sống như treo trên sợi tóc (3)




Từ Bắc Vọng bắt đầu di chuyển, nơi nơi đều là Thụ Quái, một loại dây leo thành tinh, đang nhúc nhích không ngừng, những hồn quỷ lang thang phiêu đãng lơ lửng, tiếng khóc nỉ non của đám trẻ sơ sinh vô cùng rõ ràng.

Từ Bắc Vọng vận chuyển tiên lực toàn thân, dò xét môi trường mấy vạn dặm xung quanh, hắn cảm thấy nơi đây không khác gì thế giới loài người.

Thành trì núi non, khói bếp lượn lờ, tiếng cười hoan hô, thậm chí còn có nữ quỷ tranh cãi mặc cả vì mấy đóa hoa ở chợ chiều.

Khác biệt duy nhất chính là, thân thể của đám quỷ hồn vô cùng mờ ảo, một số không có đầu, một số không có tim, mấu chốt là không có sức mạnh, tất cả đều là những hồn ma cực kỳ bình thường.

Tâm tình của Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lẽo, hắn từng đến Tiểu Bắc Minh Giới, âm linh nơi đó vừa có sức mạnh ăn mòn, vừa nắm giữ một tia sức mạnh hủy diệt.

Rất hiển nhiên, Địa Phủ ắt hẳn sẽ không có Minh khí, kế hoạch của hắn thất bại từ đây.

Minh giới và Hoàng Tuyền rốt cuộc có mối liên hệ gì, đây chính là mối nghi hoặc khiến Từ Bắc Vọng hoang mang trong một thời gian dài.

Vì sao Minh khí có thể trường tồn ở trần gian?

Sau khi vứt bỏ suy nghĩ dư thừa, Từ Bắc Vọng sải bước vượt qua mấy ngàn dặm, đi tới một bờ sông rộng lớn vô ngần.

Máu loãng tanh uế trôi trên mặt sông to lớn, trùng xà bò trườn hỗn loạn dưới mặt nước, sóng cả dập dềnh, gió tanh thổi mạnh, một vài quỷ hồn trượt chân rơi xuống sông từ lúc nào không hay.

Một phụ nhân chống quải trượng đang đứng trên cây cầu chồng chất đầu người, bà ta bưng bát rồi ném qua cho quỷ hồn, động tác gần như được máy móc hóa.

“Thái Sơ công tử.”

Mạnh Bà nhìn về phía nam tử tóc vàng tuấn mỹ đứng từ xa, khí tức hừng hực như huyết mạch nóng rực của đối phương cực kỳ nổi bật ở Địa Phủ.

“Tiền bối vất vả rồi.”

Từ Bắc Vọng gật gật đầu, ngữ khí có chút cung kính.

Mạnh Bà chỉ là một cái xưng hô, lão phụ nhân này vốn là tộc nhân của thần tộc Hồn Bất Quy, tu vi đạt đến cảnh giới Thiên Đế, nhưng vì phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ, cho nên mới bị giáng chức tới Địa Phủ.

Lão phụ nhân tiếp tục đưa canh cho đám quỷ hồn, đám thiên kiêu đến đây lịch luyện cũng không ít, nhưng khí chất của nam tử trẻ tuổi này lại cực kỳ tôn quý, khơi dậy lòng hiếu kỳ của bà ta.

Từ Bắc Vọng đã phi nước đại suốt hai ngày nay, vượt qua khoảng cách hàng triệu dặm và đến trung tâm sông Vong Xuyên.

Hắn ta lấy ra miếng lụa xanh kia, chờ đợi một kiếp luân hồi của Bạch Nguyệt Quang.

“Nhiều nhất là chờ năm ngày.”

Từ Bắc Vọng đặt ra kỳ hạn, hẳn sẽ chỉ ở Địa Phủ trong mười ngày, mặc dù tuổi thọ hắn kéo dài đến mười vạn năm, nhưng cắt giảm ngàn năm thọ nguyên là ranh giới cuối cùng của hắn.

m khí ở đây nặng nề nhất, dòng người sang sông nối liền không dứt không dám tới gần, oan hồn dã quỷ không dưới hàng tỷ.

“Lỗ nặng…..”

Sớm biết như thế này, Từ Bắc Vọng khẳng định sẽ không đáp ứng, Hoàng Tuyền dơ bẩn đục ngầu khiến hắn buồn nôn ghê tởm, huống hồ còn phải cẩn trọng từng thời từng khắc, tránh lâu dính phải chuỗi nhân quả.

Một vài quỷ hồn chết không nhắm mắt, oán hận mãnh liệt ngưng tụ thành nhân quả, nếu đụng phải quá nhiều, cực kỳ có nguy hại tới vận mệnh ngộ đạo của bản thân.

Sau khi chờ đợi trọn vẹn ba ngày, một bé gái mặc váy trắng khiếp đảm tiến lên, nàng ta cũng không khóc lóc, thân ảnh nhỏ xinh như có thể tan vào hư vô bất kỳ lúc nào.

Vì sợ lây dính nhân quả của kiếp luân hồi này của Bạch Nguyệt Quang, Từ Bắc Vọng chuẩn bị bỏ nàng ta vào không gian Minh giới, sức công phá mạnh mẽ ở trong đó đủ để phá hủy hết thảy.

Nhưng vào lúc này, hắn ta ngây ngẩn cả người.

Bời vì Minh Đăng tuôn trào ánh sáng màu bạc cuồn cuộn, sức mạnh bên trong trở nên thô bạo, nóng lòng phá vỡ một phương thiên địa này.

Từ Bắc Vọng không hề do dự, vận chuyển Minh khí rồi lấy đèn lồng ra.

Khoảnh khắc ấy, thiên địa biến đổi nhanh chóng!

Mấy trăm vạn dặm sông Vong Xuyên sôi trào điên cuồng, tựa như từng đầu trường long kỷ nguyên đang lăn lộn bên dưới.

Vô số hư ảnh hồn quỷ ảnh bị vặn vẹo xoắn nát, nơi sâu nhất dưới đáy sông trào ra từng cột máu vô tận, được kết nối với Minh Đăng.

Minh Đăng phun trào sương mù xám xịt mênh mông, giống như Sinh Mệnh Nguyên Tuyền, sản sinh Minh khí cuồn cuộn, không ngừng nuôi dưỡng của Từ Bắc Vọng.

“Này…...”

Trong nháy mắt, Từ Bắc Vọng có chút giật mình, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng nồng đậm, hắn nhanh chóng kích phát khiếu huyệt, để Minh khí cuồng bạo tùy ý thổi quét toàn thân.

Thân thể của hắn bất chợt biến mất, Từ Bắc Vọng dường như đang tiến vào một vùng đất cực lạc thánh khiết, quan sát những mảnh vỡ ký ức quá khứ.

“Tình huống gì thế này?”

Mấy tu sĩ đang dùng quỷ hồn rèn luyện thần thuật, chứng kiến với những biến hoá đột ngột này, bọn họ nhanh chóng rời khỏi Hoàng Tuyền.

Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không nhìn thấy thân ảnh ở trung tâm sông Vong Xuyên.

Từ Bắc Vọng vẫn đang trong trạng thái xuất thần, vô định bước đi trong vùng đất cực lạc, như thể điểm cuối mới là nơi trở về của hắn.

“Răng rắc ——”

Ở nơi xa xôi, cầu Nại Hà phát ra tiếng vang nứt gãy, thân cầu vốn được tạo thành từ quỷ hồn trực tiếp vỡ nát.

Ngay sau đó.

Một vùng lớn nước Hoàng Tuyền bị rút cạn, lực lượng khủng bố hội tụ đến, cầu Nại Hà uy nghiêm xưa nay bỗng trở thành trang giấy trắng bình thường, hóa thành bột mịn trong nháy mắt.