“Năm cây tiên dược hoàn mỹ.”
Nàng thỏa hiệp.
Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, đứng sừng sững ở cuối khoảng không, bình tĩnh nói: “Tiền bối, ngươi có thể vạch trần ta.”
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Cặp mắt đẹp câu nhân kia của Bạch Nguyệt Quang nháy mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Mái tóc vàng như thác nước nhảy múa trên không trung, nam tử áo trắng cất giọng bâng quơ: “Ta ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, bất luận là kẻ nào.”
“Dám lừa gạt Thần tộc Hoàng Kim, kết cục của ngươi cũng không phải chết đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ tiếp nhận tra tấn tàn khốc nhất của thế gian này.”
Bạch Nguyệt Quang bước từng bước đến, ánh sáng trong mắt ác liệt như lưỡi dao sắc bén.
“Đúng vậy.”
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng vuốt cằm, rất tán thành lời nói của đối phương, ngay sau đó nói: “Một khi bại lộ, việc xấu trong nhà nhất định không thể truyền ra ngoài, ngay cả người biết chuyện cũng đều phải chết. Nỗi sỉ nhục tày trời của Thần tộc sao lại có thẻ trở thành đề tài câu chuyện của lũ sâu kiến đây?”
Gương mặt yêu mị của Bạch Nguyệt Quang trửo nên cứng ngắc vài phần, cười lạnh nói: “Sâu kiến? Trước mặt ta, ngươi còn không phải là con kiến, chỉ cần tiện tay là có thể giết được à?”
Từ Bắc Vọng bĩnh tĩnh tự nhiên nói: “Ngươi bị chọc giận rồi? Chẳng lẽ ngươi còn dám đụng đến ta hay sao? Chín nữ bộc của ta đã quay về tổ địa, nếu ta ngã xuống, người đầu tiên mà các nàng nghĩ tới chính là ngươi.”
“Thất Quan Vương săn giết tộc nhân của Thần tộc chúng ta thì cũng thôi đi, chỉ bằng một tên tán tu như ngươi mà cũng dám giết hại thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh Nhất Bất Lạc?”
Mắt phượng của Bạch Nguyệt Quang chớp động mấy lần, tâm cơ trí tuệ của tên nam tử trẻ tuổi này này khiến cho nàng sợ hãi.
Ngược lại, bất luận là kẻ nào cũng đều rơi vào trạng thái bất an sợ hãi, vậy mà hắn ta lại có thể phân tích thấu đáo cực kỳ nhanh.
Rõ ràng, bí mật lớn nhất bị nàng vạch trần, nhưng hắn vẫn bày ra thái độ cường thế như không có chuyện gì…
Quả thật quá uất ức!
Mình hoàn toàn bị hắn bắt chẹt.
Bạch Nguyệt Quang nhìn chằm chằm đôi mắt xanh thẳm của hắn, sau đó đến gần vài bước, cái lưỡi thơm tho linh hoạt liếm liếm đôi môi đỏ mọng, mê hoặc nói: “Ngươi muốn cái gì đây?”
Cơ thể mềm mại của nàng nghiêng vào bên trong, bờ mông mật đào hơi run rẩy một chút, suýt nữa xé toạc lớp váy.
Trái lại, ánh mắt của Từ Bắc Vọng vô cùng thẳng thắn, nhưng nội tâm vẫn có chút cảm khái.
Lúc còn ở Cửu Châu, Bạch Nguyệt Quang trải qua tám mươi mốt thế luân hồi, nàng ta trong mắt hắn vốn là thần minh đại năng không thể đuổi kịp…
Mà lúc này đây, song phương có được tư cách nói chuyện ngang hàng.
Hắn trầm giọng nói: “Đừng lẳng lơ nữa, tiền bối.”
Nghe thấy lời ấy, vùng xuân thủy giữa hai hàng chân mày của Bạch Nguyệt Quang lập tức bốc hơi không còn nữa, nàng ta hơi nhíu mày lại: “Nếu đẹp là một cái tội, vậy tội của ngươi là không thể tha.”
“Một nam nhân hút hồn như vậy, nhưng đáng tiếc lại không hiểu phong tình.”
Ngón tay ngọc mảnh khảnh nhấc cái yếm lên, che khuất bộ ngực trắng nõn đẫy đà.
“Ngươi nợ ta một món ân tình.”
Từ Bắc Vọng nói.
Động tác của Bạch Nguyệt Quang lập tức dừng lại, nàng lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Nàng tình nguyện trả mười cây tiên dược hoàn mỹ, nhưng tuyệt nhiên không muốn nợ ân tình.
Thế gian này, ân tình là thứ khó khăn nhất.
“Đáp ứng rồi, vãn bối nguyện ý đi Hoàng Tuyền một chuyến.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, đến lúc này, hắn mới rảnh rỗi dò xét mỹ nhân trước mắt.
Không hổ danh là mỹ phụ nhân sống mấy trăm vạn năm, lịch luyện(tri thức thu được qua sự từng trải) đều cất giấu bên trong khí chất, tính cách thú vị mười phần, nhưng độ nguy hiểm cũng rất cao.
“Thật muốn biến ngươi thành nam nô cả ta!”
Mắt phượng của Bạch Nguyệt Quang hiện lên một tia phẫn hận, nàng ném tới một miếng lụa xanh vương vấn mùi thơm, lạnh giọng nói: “Nàng ấy sẽ theo khí tức tìm tới ngươi.”
Nói xong, Bạch Nguyệt Quang cũng không muốn ở lại dù chỉ một khắc, chớp mắt đã xuất hiện ở trận pháp truyền tống tinh vực.
Đáy mắt Từ Bắc Vọng hiện lên ý cười, có chút hứng thú nói: “Cung tiễn tiền bối.”
Tổng thể mà nói, hắn khẳng định đã kiếm lời.
Một cái ân tình của cường giả Thiên Đế trở lên, tương lai có lẽ phát sinh hiệu quả không ngờ tới.
Về chuyện quỵt nợ, tuyệt đối không có khả năng đó.
Ngay cả Từ Bắc Vọng cũng rất coi trọng nhân quả, hắn từng có một chút ân huệ với Tống Viễn Kiều, hắn cũng đã giúp đối phương thăng cấp một bậc ở tiên giới.
Huống chi còn là một cường giả chuyên tu luân hồi chứ? Đối với nàng ta, nhân quả càng quan trọng hơn!
...
...
Di chuyển qua một vài trận pháp truyền tống tinh vực, trở lại Xích Ô Cổ Tinh.
Trong cung điện, sách cổ ngọc giản chất thành từng đống, vì để làm cho mình triệt để an tâm, Từ Bắc Vọng nhanh chóng xem qua, tích luỹ kiến thức.
Ước chừng vài ngày, hắn tìm ra nguyên nhân trong vài đoạn thoại không đáng chú ý, thù hận của Bạch Nguyệt Quang và thần tộc Nhật Bất Lạc cũng sáng tỏ.
Kỳ thật cũng không phức tạp, trong Kỷ Nguyên Trường Hà lần thứ ba, Bạch Nguyệt Quang thu hoạch được một báu vật cấm kỵ, trực tiếp bị thần tộc Nhật Bất Lạc trắng trợn cướp đoạt.
Bạch Nguyệt Quang không những mất thần vật, còn bị đánh rớt một cảnh giới…
Thần tộc Nhật Bất Lạc chiếm hời, hắn cũng không cần thiết truy cứu nữa. Về phần Bạch Nguyệt Quang, nàng ta khẳng định không dám trả thù Nhật Bất Lạc, chỉ có thể bất lực phẫn nộ điên cuồng trong lòng.
“Có một chút đau lòng cho ngươi đó…”
Yên lòng, Từ Bắc Vọng bắt đầu lật xem tư liệu của Hoàng Tuyền Địa Phủ, rất nhanh liền hiểu rõ.
“Một ngày ở Hoàng Tuyền, giảm thọ trăm năm…...”
Hắn có hơi ngạc nhiên.
Một ngày ở Hoàng Tuyền, cũng bằng một trăm năm ở trần gian, mốc thời gian giống nhau, bất quá tuổi thọ hao tổn trăm năm.
LIệu có đáng giá hay không?
Từ Bắc Vọng do dự, nếu ở một năm rưỡi, tuổi thọ chẳng phải sẽ tiêu hao mấy vạn năm sao?
Nhưng vì Minh khí, vẫn phải đánh cược một phen.
Đã hạ quyết tâm, Từ Bắc Vọng không còn dao động nữa, bắt đầu chuẩn bị khởi hành.