“Cung nghênh tôn thượng.”
Thanh âm trùng trùng điệp điệp vang lên, mấy chục vạn thiên kiêu cúi đầu kính cẩn, chờ đợi Kim Ô Thần Điểu rời đi.
Theo bọn hắn nghĩ, tôn thượng chỉ đang đi ngang qua Quan Tinh Hải, Thần tộc Hoàng Kim thèm để ý đến cơ duyên ở Quan Tinh Hải chứ?
Sao có thể đoán được.
Nam tử áo trắng chắp tay ở đằng sau, lặng lẽ đứng sừng sững ở trung tâm bờ biển, con mắt màu xanh bình tĩnh nhìn chăm chú Quan Tinh Hải.
Chín nữ nô bày ra phong thái yểu điệu, duyên dáng mềm mại, đáng yêu khéo léo đứng ở phía sau.
Ly Thương hưng phấn đứng lên, ngọ nguậy bờ môi, muốn nói lại thôi.
Nhưng rốt cuộc, hắn ta nuốt đắng chát xuống cổ họng, thần sắc càng thêm cô đơn.
Tự mình đa tình làm gì, trong mắt sư đệ, hắn chẳng qua chỉ là một trong số chúng sinh mà thôi.
Nếu bây giờ đôi bên nhận mặt nhau, Ly Thương hắn chẳng khác gì vết hoen ố trên hình tượng hoàn mỹ của sư đệ, làm gì có ai muốn có một sư huynh phế vật đâu?
Ly Thương lại ngồi xếp bằng lần nữa, nhắm mắt cảm ngộ cơ duyên.
“Gió nổi lên.”
Thanh âm ôn nhuận phiêu đãng, nam tử áo trắng tuấn mỹ chậm rãi đưa tay lên, giống như chạm phải làn gió hư ảo của sao trời.
Nhưng đột nhiên, năm ngón tay mảnh khảnh ngưng tụ thành một chưởng ấn khổng lồ, phát ra hào quang vàng kim kinh khủng, tựa như cối xay diệt thế, lao về phía thiên kiêu áo lam.
Phốc.
Một Thiên Tiên trung phẩm không thể giãy dụa, cũng không có chút sức chống cự nào, thân thể lập tức nát thành năm mảnh.
Từ Bắc Vọng cướp lấy điểm sáng khí vận, bộ dáng dửng dưng như quan sát tư thái của sâu kiến.
Khi nữ bộc nói về nơi này, hắn lập tức chạy đến đây như ngựa không ngừng vó.
Chuột tầm bảo đang ở sẵn đó, chờ đợi hắn đến đây để thu hoạch, Từ Bắc Vọng căn bản không cần hao phí thời gian lùng bắt.
Quan Tinh Hải, lặng ngắt như tờ!
Thái Sơ công tử mạnh mẽ vô song như vậy, khiến cho tất cả mọi người lập tức biến sắc, ai nấy đều cảm nhận thực lực áp chế răn đe đáng sợ.
Cỗ thi thể này, chẳng lẽ khi còn sống đã từng đắc tội Thái Sơ công tử sao?
Không thể nào, kẻ dám đối nghịch với thần tộc Nhật Bất Lạc, sớm đã rơi đài, sao lại còn sống đến tận bây giờ?
Chẳng lẽ ánh mắt vừa rồi còn chưa đủ kinh người sao?
Chắc chắn là vậy!
Kết quả là, mấy chục vạn thiên kiêu bày ra vẻ mặt cung kính đến cực hạn, căn bản không dám có chút lười biếng, sợ gặp tai bay vạ gió.
Nam tử áo trắng ngước mắt liếc nhìn qua, sau đó nâng Đại Nhật nóng rực bằng một tay rồi ném về phía xa xa, bảy tám thiên kiêu lập tức chết ngắc tại chỗ.
Hắn ta dường như còn e ngại tốc độ không đủ nhanh, lập tức thiêu đốt thêm một giọt tinh huyết vàng kim, Đại Nhật sáng chói bỗng nhiên phát ra tiếng động ầm ầm, nhô cao lên tới hàng vạn trượng. Sau đó, một đôi bàn tay chụp lấy Đại Nhật, thiêu đốt mấy chục Thiên kiêu cùng một lúc.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người chứng kiến đều kinh hãi, cơn chấn động kịch liệt đánh thẳng vào thần hồn.
Một cuộc chém giết từ đầu đến đuôi!
Tùy ý lạm sát!
Những nhân kiệt chúng tinh phủng nguyệt ở từng tinh vực, nhưng bây giờ lại trở thành sâu kiến ven đường, vô tình bị giẫm chết.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, được mọi người cung phụng.
Đây chính là Thần Kim Hoàng Tộc chuyên coi thường thương sinh sao?
Nhìn thấy đệ tử chết thảm, đám chủ nhân tinh vực muốn rách mí mắt, ai nấy lâm vào trong nỗi đau thương vô hạn.
Bảy nữ bộc kinh ngạc nhìn nhau, các nàng cũng không đoán được chủ ý của chủ nhân. Một màn lạm sát như thế này nhất định sẽ bị báo cáo đến Thiên Đình, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ bị thần tộc Nhật Bất Lạc trừng phạt.
Từ Bắc Vọng bình tĩnh thu hoạch tính mệnh của khí vận chi tử, 99% bọn hắn đều sở hữu 98 phiến lá cây khí vận.
Về phần lòng trắc ẩn? Hắn đương nhiên không có.
Trên thế giới này, đấng toàn năng có thể phá hủy tinh vực để cướp lấy bản nguyên Tinh Thần, ai sẽ quan tâm đến cảm nhận của hàng vạn sinh linh thế nào chứ?
Từng cỗ thi thể phiêu đãng trong Quan Tinh Hải, lập tức bị chôn vùi bởi sao trời đạo vận, ngay cả huyết dịch cũng không còn sót lại.
“Đủ rồi!”
Tiếng rít vang lên từ một chủ nhân tinh vực ngồi trên cự quy bọc vảy chi chít, ông ta đang tức giận nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng.
“Ừm?”
Từ Bắc Vọng đình chỉ tiên khí chảy xuôi quanh thân, sắc mặt không chút biểu tình, hắn nhìn chằm chằm vào người vừa mới lên tiếng: “Thế nào, ngươi hình như có ý kiến với ta?”
Chủ nhân tinh vực trở nên dữ tợn, phẫn nộ nói: “Tôn thượng, con ta đã chọc giận ngươi từ khi nào? Thân phận tôn quý thì có thể xem mạng người là cỏ rác sao?”
Tiếng gầm khàn khàn vang lên, con mắt của vị Thần Linh này đột nhiên bắn ra sát khí.
Trong phút chốc, chín nữ bộc tiến lên trước một bước, má ngọc lạnh lùng khóa chặt hắn.
“Lui ra.”
Từ Bắc Vọng khoát tay áo, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Ngươi muốn giết ta? Được, đánh vào đỉnh đầu ta này.”
Thanh âm cũng không quá lớn, nhưng vào lúc này, bầu không khí tĩnh mịch bên trong Quan Tinh Hải trở nên phá lệ rõ ràng.
Tựa như hoàng chung đại lữ, một tiếng nổ vang lên trong tâm trí của vô số thiên kiêu, khiến cho bọn hắn kinh hãi vạn phần!
Sắc mặt của chủ nhân tinh vực đang ngồi trên cự quy trở nên cứng đờ, xương sống lưng khẽ run rẩy.
Sau khi tận mắt nhìn thấy nhi tử rơi đài, cảm xúc của ông ta triệt để mất khống chế, nhưng khi nam nhân này bước đến từng bước một, tiếng bước chân của hắn khiến ông ta bình tĩnh lại.
“Giết ta đi!”
Nam tử áo trắng bất động, mái tóc vàng bay phấp phới trong gió.
Chủ nhân tinh vực trầm mặc, bước chân lảo đảo đi tới nơi nhi tử ngã xuống, ông ta nhặt lên một sợi khí tức, rồi lảo đảo quay lưng rời đi.
Một bầu không khí bi thương đang tràn ngập, vô số thiên kiêu sắp nứt cả tim gan, sinh ra cảm giác vô lực ngột ngạt.
Vì cái gì!
Vì cái gì Thần Kim Hoàng tộc sinh ra lại ở trên người ngươi?