Vô số tu sĩ cùng chung mối thù, âm thầm cổ vũ Liễu thiên kiêu.
Tinh thần chiến đấu trong mắt Liễu Hạo cuồn cuộn ngút trời, sức mạnh ăn mòn của thần hồn càng thêm bành trướng.
Nhưng trong khoảnh khắc, sợi dây cung thần hồn như thể bị đứt gãy, thức hải hỗn loạn tưng bừng, hắn ta giống như đẩy vào một phương trời quỷ dị ngập tràn sương mù xám xịt.
“Tiếp.”
Nam tử áo trắng tóc vàng trầm mặc nhìn hắn, sau đó quăng ra một đóa hoa Bỉ Ngạn óng ánh, sức mạnh hủy diệt bắn tán loạn ra bốn phía.
Liễu Hạo không chút do dự, nắm lấy con đường dẫn đến sự sống.
Bùm…
Những mảnh xương vằn vện đột nhiên rơi xuống đất, những thứ sinh cơ đều biến mất, ngay cả một giọt huyết dịch cũng không có.
Biểu tượng vinh quang của Tinh vực Thuỵ Thuỷ cứ như vậy biến mất theo sương gió.
Liễu thiên kiêu rơi đài rồi!
Cơn chấn động vô song này đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi!
“Con trai…”
Điện chủ Tồi Hồn xụi lơ trên mặt đất, nội tâm bi thống không thôi, sắc mặt trở nên dữ tợn, đau nhức đến mức phát cuồng!
Cả hòn đảo chìm trong yên tĩnh, bầu không khí bi thương tràn ngập, vô số người mặc niệm trong lòng.
Bọn hắn nhìn lên nam tử áo trắng tuấn tú, nội tâm giống như vừa bị công kích kịch liệt, trong lòng phát sinh cảm giác bất lực khó diễn tả bằng lời.
Hắn ta chính là một nhân vật thượng đẳng, muốn giết ai liền giết, sau lưng hắn còn có chín tuỳ tùng tuyệt mỹ, ai lại dám báo thù chứ?
“Chiến lực của công tử thật là khủng khiếp.”
Đám nữ nô Cổ Thần không khỏi cảm thán, thần sắc kinh ngạc trong đôi mắt xinh đẹp của bọn họ không thể tiêu trừ ngay lập tức.
Chiến lực thực sự của tên họ Liễu này cũng sánh ngang với Ngụy Thần trung phẩm gần đến đỉnh phong, nhưng công tử vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Tiên cao phẩm mà vẫn có thể trấn sát hắn bằng một chiêu?
Đây chính là thiên phú không có gì sánh kịp.
Đây chính là huyết mạch của thần tộc Nhật Bất Lạc vĩ đại?
Quá kinh người!
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không có một gợn sóng nào, hắn biết rằng đám nữ nô đã hiểu lầm rồi.
Đối với Từ Bắc Vọng mà nói, việc chiến đấu vượt cấp cũng không có gì khác biệt, bởi vì hắn có Minh khí.
Nếu như sử dụng tiên lực, đôi bên ắt hẳn còn phải giằng co ác chiến một hồi lâu. Thậm chí, nếu không có bản nguyên đạo pháp nhờ vào huyết mạch Nhật Bất Lạc, hắn có lẽ còn không đánh lại tên họ Lữ.
Thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh quả thật không thể coi thường.
Một chiêu giết địch, có lẽ xếp hạng của hắn cũng không thấp a?
Một đoàn điểm sáng khí vận phiêu tán trên bầu trời, Từ Bắc Vọng lập tức nuốt chửng rồi luyện hóa, sau đó quan sát cây khí vận trên đỉnh đầu của mình.
Cây khí vận có tổng cộng 8,5 mảnh sáng.
Từ Bắc Vọng không quá hưng phấn, thậm chí còn có hơi hơi thất vọng. Trước đó, sau khi thôn phệ một thêm khí vận chi tử, cây khí vận của hắn trực tiếp gia tăng từ ba mảnh lên bảy mảnh, nhưng bây giờ chỉ tăng thêm một mảnh rưỡi.
Xem ra, càng về sau, khí vận chi tử cần thiết càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên, dựa vào thân phận hiện tại, chuyện này không có gì đáng lo ngại.
Mọi việc hoàn tất, Từ Bắc Vọng liếc nhìn đám người đang nung nấu cừu hận ở xung quanh, hắn đó khẽ gật đầu với nữ nô ở gần nhất, sau đó đứng sừng sững trên Kim Ô Thần Điểu rồi đi về trận pháp truyền tống tinh vực.
“Công tử họ Thái Sơ.”
Nữ tử Cổ Thần hời hợt mở miệng.
Oanh!
Ầm ầm!
Giống như sấm sét giữa trời quang!
Tất cả mọi người đều cảm thấy tê dại da đầu, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức suýt nữa nổ tung, huyết dịch cơ hồ đông cứng thành thực thể, bọn họ thậm chí còn nảy sinh cảm giác muốn thần phục.
Đại Nhật, tóc vàng, Thái Sơ…
Khí chất vô cùng tôn quý, sức chiến đấu kinh khủng mênh mông.
Kia là…
“Cung tiễn Nhật Bất Lạc vĩ đại!”
“Cung tiễn Nhật Bất Lạc vĩ đại!”
“Cung tiễn Nhật Bất Lạc vĩ đại!”
Toàn bộ hòn đảo, những nhân vật đỉnh phong của Tinh vực Thuỵ Thuỷ đều quỳ rạp xuống trên mặt đất, ánh mắt vô cùng sùng bái kính ngưỡng.
Cho đến khi chín nữ nô biến mất tăm dạng, thanh âm trùng trùng điệp điệp như kinh lôi vẫn vang vọng giữa thiên địa.
….
….
Trung Châu, Tinh vực Thiên Cầm.
Chính giữa những dãy núi dài vô tận, một thế lực Nhật Nguyệt Thần Triều lại đang nằm sừng sững ở trung tâm, chiếm trọn những toà lâu đài hùng vĩ nguy nga.
Băng Tuyết Cầm Cung trước đây, số lượng đệ tử hiện giờ của bọn họ đã tăng vọt lên đến trăm vạn, mà tông chủ cũng trở thành cường giả Ngụy Thần.
Trong vực sâu tông môn.
Công Nghi Sơ đoan trang dịu dàng vừa kết thúc tu luyện, nàng ta đi qua đi lại một lúc rồi cầm lấy Tinh La Bàn.
Công Nghi Sơ biết rõ, bản thân rất khó có thể gặp lại Tiểu Vọng.
Vậy nên, nàng chỉ có thể tìm hiểu tình hình gần đây của Tiểu Vọng bằng phương thức quan sát bảng Vấn Đỉnh.
Công Nghi Sơ tìm kiếm như mọi khi, đến khi thần thức bị bài xích, nàng ta tiếp tục đặt Tiên Tinh vào, nhìn lên các danh tự trong Dải ngân hà một lần nữa.
Rốt cuộc, đôi mắt đẹp của Công Nghi Sơ khẽ phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ run lên, gần như vui đến phát khóc: “Sư tôn tự hào vì ngươi!”
Lần theo danh tự của Thái Sơ Bắc Vọng, nàng chậm rãi tìm kiếm trong tỷ tỷ tinh vực, rốt cuộc tìm được một Tinh vực hạ đẳng Thụy Thủy.
Hư ảnh của nam tử áo trắng kéo tinh cầu lên, tóc vàng bay múa, đôi mắt xanh thẳm tựa hồ được kết nối với Dải ngân hà, uy nghiêm và lộng lẫy vô cùng.
“Xếp hạng 953421, vi sư sẽ ghi nhớ danh tự này, ngươi nhất định sẽ ngày càng cao, trở thành tiêu điểm của chư thiên vạn vực.”
Công Nghi Sơ lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nội tâm vẫn vô cùng háo hức tự hào như cũ.
Mọi thứ mà Băng Tuyết Cầm Cung đang sở hữu, tất cả đều là nhờ nam tử trẻ tuổi này!
Một đoạn ký ức sư đồ ngắn ngủi kia, nàng sẽ không bao giờ quên!
Nàng có lẽ đã không còn là đối thủ của Tiểu Vọng nữa rồi, chẳng lẽ thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh không thể chiến thắng Ngụy Thần sơ phẩm sao?
“Ta là sư tôn của Thái Sơ Bắc Vọng!”
Công Nghi Sơ, một người đã sống qua mấy vạn năm bỗng hoá thành tiểu nữ hài bình thường, hướng mặt về phía các dãy núi rồi vui sướng hô to.
Cùng lúc đó, rất nhiều tông chủ hưng phấn hô to, cầm Tinh La Bàn khoa tay múa chân!
Đây chính là Từ công tử cao quý vô song!
Mới bao lâu, liền đã leo lên bảng Vấn Đỉnh rồi?
Truyền kì thuộc về nam nhân này vừa mới bắt đầu, bọn hắn có nảy sinh một dự cảm, truyền thuyết kinh thế hãi tục trong tương lai, nhất định có một phần thuộc về hắn.