Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Cát Nhiễm.
Ầm!
Câu nói này giống như đất bằng nổi sóng, khiến cho toàn trường lập tức sởn tóc gáy!
Chết?
Thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh duy nhất của tinh vực Thiên Cầm sẽ ngã xuống như vậy sao?
“Từ công tử…”
Kim Thánh Thán lộ vẻ khẩn cầu.
Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về Cát Nhiễm còn đang lưỡng lự: “Còn không nghe rõ sao, ta đang ra lệnh cho ngươi.”
Ngữ khí của hắn vô cùng hời hợt, nhưng vô số người đều có thể cảm thụ thái độ cường thế ngông cuồng, tự cao tự đại ở trong đó.
Hắn chính là Thần tộc Nhật Bất Lạc chấp chưởng Thiên Đình!
“Không!”
Lữ Bá Ngư khàn giọng kiệt lực, yết hầu giống như bị một đôi tay vô hình bóp lấy, cả người đột nhiên tung bay, một viên kết tinh thần vật bay vào trong cơ thể.
Thần mang bộc phát, thân thể xé thành năm mảnh trong nháy mắt, nguyên thần bị triệt để chôn vùi.
Răng rắc…
Một khúc xương Thiên Thương Thanh Chập Long máu me đầm đìa rơi xuống.
Thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh, rơi đài!
Chỉ bởi vì một câu nói mà chết thảm!
Toàn trường tựa hồ ngạt thở, lục phủ ngũ tạng không khỏi run rẩy kịch liệt, bọn hắn rốt cuộc cũng đã hiểu như thế nào mới gọi là miệng ngậm thiên hiến, một lời có thể khiến thiên hạ pháp!
Thứ hạng 970000 trong bảng Vấn Đỉnh ở trong mắt Thần tộc Hoàng Kim chẳng qua chỉ là một con sâu kiến mà thôi, muốn đạp chết liền đạp chết.
“Không tệ, đa tạ ngươi.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười nhìn chăm chú Cát Nhiễm.
Cát Nhiễm vui mừng trong lòng, có thể tìm được huyết mạch chân chính của Nhật Bất Lạc chính là đại công khó có thể tưởng tượng nổi!
“Sư huynh, trả lại long cốt cho ngươi.”
Từ Bắc Vọng ý cười đầy mặt.
Hắn rốt cuộc cảm nhận chân thực đặc quyền của Thần Kim Hoàng Tộc!
Cảm giác ỷ thế hiếp người lại trở về rồi!
Một chiếc liễn xa cổ đang ầm ầm dừng lại trên Băng Tuyết Cầm Cung, một nam tử trung niên mặc áo giáp đứng sừng sững phía trên.
Nhật Nguyệt Thần Triều lấy Băng Tuyết Cầm Cung dẫn đầu bảy đại tông môn, bày tỏ sự cung kính với người đứng đầu.
“Ngài là?”
Công Nghi Sơ hỏi thăm.
“Kim Thánh Thán.”
Nam tử kiệt lực khắc chế nỗi bi thương khi chứng kiến đệ tử ngã xuống trước mắt mình, khuôn mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Ông còn có thể làm sao?
Đi tìm thần tộc Nhật Bất Lạc báo thù ư?
Cho dù Kim Thánh Thán có thêm một vạn lá gan cũng không dám, chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào trong bụng, lại còn phải giúp Từ công tử xử lý công việc phía sau.
Kim Thánh Thán…
Đám người chấn động đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, quả là khó mà tin được thính giác của mình.
Chủ nhân Tinh vực giáng lâm?
“Tôn thượng, Tiểu Vọng leo lên bảng Ấu Cầm?”
Công Nghi Sơ nhếch môi đỏ, cố nén kích động.
Kim Thánh Thán trầm mặc nửa ngày, trực tiếp mở miệng tuyên bố: “Tông môn trong Nhật Nguyệt Thần Triều, toàn bộ di chuyển đến Trung Châu.”
“Ban thường cho Băng Tuyết Cầm Cung một vạn động khoáng sản, một ngàn đầu Tiên mạch.”
Dừng một chút, ông ta lấy ra một viên đan dược với tiên khí mờ mịt: “Công Nghi Sơ, viên đan dược này có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Ngụy Thần. Ngoài ra, ngươi có thể đi nhậm chức ở Thiên Đình.”
Ấm!
Ầm ầm!
Cùng với câu nói rơi xuống, toàn trường tĩnh mịch như rừng mộ!
Làm sao có thể?
Chủ nhân của Tinh vực hẳn là đang choáng váng rồi?
Một vạn khoáng mạch, một ngàn tiên mạch, một viên thần đan, đến Thiên Đình nhậm chức…
Đủ loại ban thưởng, cho dù bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!
“Tôn thượng, đừng đùa…”
Có trưởng lão lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng cung kính nói.
Kim Thánh Thán nhìn quanh toàn trường, âm vang hùng hồn nói: “Từ công tử đến từ thần Tộc Nhật Bất Lạc.”
Nói xong, liễn xa liền biến mất không thấy bóng dáng.
Cả một vùng núi băng tuyết lập tức bất động, một số trưởng lão trong phút chốc hôn mê trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Thân thể mềm mại của Công Nghi Sơ khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ chấn động, nàng vô ý nói: “Tôn thượng, ta còn có thể gặp được Tiểu Vọng không?
Hư không truyền đến lời đáp: “Công Nghi tông chủ, Từ công tử là quý nhân cao quý mà chúng ta khó mà với tới.”
….
….
Hàng ngàn kim quang đạo vận cuồn cuộn sắc đỏ, điềm lành rực rỡ ẩn hiện trong màn sương mù tím than.
Đột nhiên, một áng mây bất chợt biến ảo, hai thân ảnh xuất hiện từ bên trong trận pháp truyền thống u tối.
“Từ công tử, Thiên Đình đã đến.”
Cát Nhiễm đứng sau lưng, cung kính nói.
Từ Bắc Vọng chắp tay sau lưng, đứng nhìn xung quanh.
Vũ trụ vô tận thả xuống một cánh cổng Nam Thiên, mây mù sáng ngời, sương xanh mờ mịt.
Một số vị thần mặc áo giáp vàng đứng sừng sững ở phía xa, ai nấy đều cầm một thanh trường kiếm và roi treo, từng rồng râu đỏ vảy vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời bơi xung quanh bọn họ.
Cảnh tượng ảo mộng này chỉ xuất hiện trong thần thoại, vậy mà bây giờ lại bày ra ở trước mặt Từ Bắc Vọng.
“Tham kiến Thái Sơ công tử.”
Khi nhìn thấy nam tử tuấn mỹ có mái tóc dài vàng kim, các vị thần mặc giáp vàng đeo mạng che mặt thi nhau khom người.
“Ừm.”
Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh và thong dong.
“Công tử, ta rời đi trước nhé?”
Cát Nhiễm thận trọng hỏi han.
“Đi đi.”
Từ Bắc Vọng hất cằm, chứng kiến bà ta phi nhanh về phía trước.
Bài khảo nghiệm quan trọng nhất sắp đến rồi!
Một khi đám người này phát hiện thân phận nội ứng, hắn nhất định không thể chết một cách đơn giản, chắc chắn sẽ bị đào hồn rút xương, trở thành tù nhân đeo xiềng xích từng thời từng khắc, trải qua sự dày vò trong hàng trăm nghìn năm tiếp theo.
Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ?