Hắn không do dự thêm nữa, bắt đầu luyện hóa giọt máu của lão đại trong cơ thể của mình. Thật ra hắn đã có khả năng luyện chế triệt để, chỉ là vẫn luôn không nỡ mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, giọt tinh huyết của lão đại đã hoàn toàn được luyện chế, hai con ngươi của hắn nhuốm màu lam sẫm, giống như vừa được dát thêm một dải ngân hà.
Ngay sau đó, Từ Bắc Vọng từ từ nắm lấy cái bình.
Bỗng nhiên, lồng giam bên trong tĩnh thất bắt đầu rung lắc dữ dội, một khe nứt lớn vắt ngang vũ trụ,
ánh sao hội tụ thành một, đạo vận thế giới sôi trào, một dòng máu vàng óng chảy tới.
Huyết dịch Xích Kim tựa như ánh nắng chói chang, chỉ cần một sợi khí tức cũng có thể nghiền nát thế giới này, khiến cho vạn vật tan tành trong nháy mắt.
Từ Bắc Vọng giằng co hồi lâu, điên cuồng vận chuyển tiên lực xông vào trong bình, sau đó từ từ nuốt chửng tình huyết.
“Ọc ọc!”
Hắn ta đột nhiên kêu gào đau đớn, giống như vừa bị trúng độc, vừa bị thiêu đốt.
Toàn thân trở nên nóng rực, giống như đang phải hứng chịu hàng ngàn mũi kim nóng đỏ đâm vào người, đau đớn không thể nào tả được.
Máu chảy nhuộm đỏ cả con ngươi, đường nét hoàn mỹ trên mặt hoàn toàn biến dạng đến mức không thể nào nhận ra.
Đau đến mức tim gan của Từ Bắc Vọng run rẩy dữ dội, các cơ quan nội tạng cũng mất đi khả năng kiềm chế, tất cả đều đang bành trướng, lòi ra bên ngoài.
Nếu cứ như vậy mà ngất đi thì tốt, nhưng trong đầu hắn vẫn còn giữ lại một chút ý thức.
Từ Bắc Vọng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn, dường như đã trải qua hàng trăm triệu kiếp luân hồi trong khoảnh khắc
Hắn là một vị tướng bại trận, bị đưa đến nơi hành quyết, tên đao phủ cầm một con dao rỉ sét như răng của một con sói trên tay, chuẩn bị chém đầu hắn.
Hắn là vị hoàng tử tranh quyền đoạt vị thất bại, được ban thuốc độc, độc ngấm vào thân thể, ăn mòn từng tấc da tấc thịt.
Hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ tại nơi hẻo lánh giữa trời đông giá rét, cái lạnh đang dần đóng băng hắn…
Sau khi từng kiếp luân hồi hiện ra, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đầm đìa máu tươi, vách tường dính đầy vết máu của sự vật lộn.
Từ Bắc Vọng nằm cuộn lại trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy từng cơn, chiếc áo choàng trắng đang khoác trên người nhuốm máu đỏ tươi.
Dần dần, huyết dịch Xích Kim chảy khắp toàn thân, Minh khí trong các huyệt điên cuồng di chuyển, ký ức từ trong tế bào máu lập tức bị một sức mạnh hủy diệt gột rửa sạch sẽ.
Phụ nhân váy trắng xuất hiện ở trong góc, nội tâm khẽ run lên, năng lực ý chí đến nhường này đã khiến bà ta vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi có đủ tư cách để sánh vai cùng tiểu thư.”
Cuối cùng, bà ta cũng sẵn sàng vứt bỏ những định kiến, đối mặt với nam nhân đầy máu me trước mặt.
Sau đó, từng bó tiên dược hàng trăm triệu năm tuổi rơi xuống, sữa tiên màu ngọc dịch rơi xuống quanh áo choàng, một viên thuốc tiên được chế tạo đặc biệt để bổ dưỡng cho thân thể bị hao tổn gân cốt.
Bóng dáng nữ tử váy trắng xinh đẹp biến mất, chiếc lồng được dựng lên cũng theo đó mà tan tành.
…
…
Không biết qua bao lâu, Từ Bắc Vọng mở mắt ra, cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng đã biến mất.
Hắn ta đổi sang chiếc áo choàng trắng sang trọng, trở lại nét mặt thờ ơ như thường ngày.
Từ nay về sau, hắn chính là Thái Sơ Bắc Vọng, tộc nhân của thần tộc Nhật Bất Lạc.
Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không ngốc đến mức chủ động khai ra, hắn muốn đánh thức huyết thống một cách bị động, bị đưa đến thần tộc Nhật Bất Lạc trong dáng vẻ không biết gì.
Làm nội ứng, đây là một hành trình tuyệt vời.
Từ Bắc Vọng không chỉ vì lão đại, mà còn vì chính bản thân mình.
Sự chênh lệch giữa phôi thai thiên đạo và tên nhà quê là một khoảng trống không thể bù đắp. Về cơ bản, hắn khó có thể tranh đấu với hai trăm người đứng đầu bảng Vấn Đỉnh.
Bây giờ đã có thân phận mới, hắn có thể dựa vào hoàn cảnh và tài nguyên, biến điều không thể thành có thể.
“Sư đệ?”
Lúc này, có một giọng nói lo lắng bất an truyền đến từ bên ngoài.
“Đến ngay đây.”
Từ Bắc Vọng bước ra.
“Ta gọi đệ cả nửa giờ đồng hồ, xém chút nữa đã phá cửa xông vào.”
Ly Thương oán giận nói.
Đột nhiên, hắn ngước mắt lên chăm chú nhìn vị sư đệ này, vẫn vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng khí chất càng thêm cao quý, lộng lẫy.
Hắn lại không nhịn được mà suy nghĩ.
“Ngươi lại tu luyện huyễn thuật?”
Ly Thương có chút tò mò.
Từ Bắc Vọng gật đầu qua loa.
Trước đây, con ngươi của hắn vẫn có màu xanh lam, nhưng bây giờ lại có màu xanh đậm, trông vô cùng kỳ quái.
Mà lại…Tóc còn là màu vàng.
Nửa trắng nửa đen giờ đã là quá khứ, một đầu tóc dài Xích Kim xõa ra một cách tùy tiện.
“Đã đến Trung Châu, sư tôn đang chờ ngươi.”
Ly Thương thúc giục nói.
Thành trì nguy nga sừng sững, tiên quang nồng đậm chảy xuôi, từng đóa từng đóa tường vân phiêu đãng trên không, tinh thần lực bao phủ tám hướng.
“Đây mới là thánh địa tu luyện, chỉ khi hành tẩu ở nơi này thì mới có thể cảm giác được Sinh Mệnh Nguyên Tuyền.”
“Sau khi đến Trung Châu, ta mới biết thế giới to lớn, bản thân nhỏ bé.”
“Lần này, ta nhất định phải leo lên bảng Ấu Cầm, trở thành tiêu điểm khiến mọi người phải ngước nhìn.”
Đám thiên kiêu Đông Hoang nhao nhao nghị luận suốt bảy ngày, ánh mắt tràn đầy kích động, nóng lòng muốn thử sức.
Mà rất nhiều thiên kiêu đến từ Bắc Nguyên, Nam Xuyên, Tây Mạc, ai nấy cũng đều chuẩn bị ma quyền sát chưởng, sẵn sàng làm một vố lớn, chiến thắng giành vinh quang vô thượng cho tông môn!
“Mau nhìn kìa…”
Một nữ tu về phía xa xa bằng ánh mắt si mê.
Thiên kiêu đi cùng nàng cũng nhìn lại, sau đó lập tức bị kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì nam nhân kia, quá sáng chói!
Hắn ta nhàn nhã dạo bước, tóc vàng tùy ý rối tung, gương mặt vô cùng tuấn mỹ mang theo ý cười dịu dàng, đặc biệt nhất chính là cặp mắt xanh biếc thâm thúy kia, giống như muốn nuốt chửng hồn phách của nữ tử, dụ dỗ bọn họ say sưa với hắn ở trong Tinh Hà.
“Người này chỉ có ở trong mộng, Tiên giới khó được mấy lần gặp.”
Nữ thiên kiêu luôn thanh cao lãnh lùng, nàng ta chính là ánh trăng sáng ở trong tông môn, nhưng giờ phút này trong đôi mắt đẹp kia lại liên tục phát ra ánh sáng kỳ lạ, bất chấp mọi thứ để dõi theo về nam nhân kia.
Hắn, là ai?