“Được, tặng ngươi một món tiên khí phòng ngự, tu hành tốt nhé.”
Ngay sau đó, Tống Viễn Kiều lấy ra một chiếc khiên hình chóp, phát ra hào quang tiên khí mờ mịt, từng tia sức mạnh tạo hoá đang chuyển.
Tiên khí tạo hoá bậc nhất!
“Đa tạ sư tôn.”
Từ Bắc Vọng thoải mái nhận lấy.
Tống Viễn Kiều hài lòng gật đầu, khích lệ một câu: “Ngươi phải lấy được thành tích tốt trên bảng Ấu Cầm, giúp vi sư cũng được vẻ vang mặt mũi.”
Thật ra, ông ta cũng không ôm hy vọng nhiều, những người chưa đạt tới cảnh giới Thiên Tiên thì rất khó để bước lên bảng Ấu Cầm.
Thiên phú và khí vận của Tiểu Vọng vô cùng trác tuyệt, thậm chí còn có thể nghiền ép cả thiên kiêu trên bảng Ấu Cầm, nhưng điểm yếu của hắn chính là xuất phát điểm quá thấp, nếu chờ thêm khoảng hai trăm năm nữa, hắn tuyệt đối có thể leo lên trước hạng ba, thậm chí là đoạt hạng nhất.
“Băng Tuyết Cầm Cung có công bồi dưỡng nhân tài, vi sư ban cho bọn họ năm quặng mỏ và một dòng suối tiên.”
Tống Viễn Kiều thoải mái tặng thưởng, dù gì cũng không phải là vật tư của mình mà là của Thiên Đình, rổ cuộc cũng phải thưởng cho các tông môn, chi bằng cho Băng Tuyết Cầm Cung nhiều một chút.
“Đệ tử cảm động đến rơi nước mắt.”
Từ Bắc Vọng nói từ tận đáy lòng.
Sư đồ hài người tán gẫu hồi lâu, khiến Ly Thương ở bên cạnh cũng phải biểu lộ ánh mắt ai oán.
“Sư tôn, chuyện kia xử lý thế nào rồi?”
Không cam lòng bị xem nhẹ, Ly Thương nhân cơ hội để nói chen vào.
Từ Bắc Vọng luôn muốn hỏi chuyện này, nhưng vì e sợ để lộ sơ hở, chỉ đành nín thở chờ đợi.
“Chúng ta đã lục soát hàng tỉ tinh vực cũng không tìm được Hoàng Cẩm Sương, nàng ta cứ như đã bốc hơi rồi vậy.”
Tống Viễn Kiều không khỏi cảm khái, Thiên Đình hiện đang đối mặt với một cơn khủng hoảng, một ít nhân vật bất hủ được chiếu thành hư ảnh, một vài Thần tộc Hoàng Kim lại lo lắng bất an.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến con kiến hôi như ông ta, dù gì đi nữa, bản thân cũng là nhân vật nhỏ xem náo nhiệt mà thôi. Thậm chí, Tống Viễn Kiều còn hy vọng bọn họ có thể biểu diễn ra một vở kịch xuất sắc.
Từ Bắc Vọng vẫn bày ra biểu cảm tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nàng vẫn bình yên, vậy thì chính là trời nắng, chính ta cũng trở nên vui vẻ hơn.
Điều này cũng kiểm chứng cho suy đoán lúc trước của Từ Bắc Vọng, bà điên kia không thể tìm kiếm hắn trên quy mô lớn. Vì nếu đúng như vậy, thì lúc Tống Viễn Kiều đến Thiên Đình, ông ta nhất định sẽ nhìn thấy đủ loại bức họa chân dung của mình rồi.
“Chúng ta chuẩn bị xuất phát đến Trung Châu.”
Tống Viễn Kiều cười thông báo, sau đó liền biến mất.
“Chúc mừng!”
Ly Thương nói bằng chất giọng không mặn không nhạt, điệu bộ cũng không còn nhiệt tình như trước.
Ly Thương vẫn luôn cao cao tại thượng nhìn xuống Từ Bắc Vọng; nhưng bây giờ đôi bên lại có địa vị ngang hàng, cảm giác không thoải mái là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, Ly Thương chưa đến mức căm ghét Từ Bắc Vọng, hắn biết rõ sư tôn đang cực kỳ hài lòng với tên này.
“Ly sư huynh, tiểu đệ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, không có gì thứ gì đáng giá để ra mắt sư huynh, thật ngại quá.”
Từ Bắc Vọng vừa nói, vừa giao ra một quyển bí thuật Thần Linh.
Ly Thương liếc nhìn, khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười, nhanh tay thu quyển bí thuật vào trong tu di giới.
Món đồ này có giá trị không thấp, nhưng cũng chưa đến mức là chí bảo, mấu chốt chính là thái độ tôn kính trước sau như một của đối phương.
“Sư đệ uống trà đi.”
Ly Thương lại lấy bộ trà cụ của mình ra để tiếp đãi tiểu đệ.
Từ Bắc Vọng cũng không muốn lật đổ chiếc thuyền hữu nghị vào lúc này, cái tên trang bức này đúng là một cái hố tốt.
Thế nhưng, Từ Bắc Vọng cũng nổi lên một nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ hắn thật sự có thiên phú xã giao?
Lên đường thuận buồm xuôi gió không nói, lúc này lại còn có người đứng đầu Đông Hoang làm chỗ dựa.
Ta cũng nghĩ đến việc đầu đội trời chân đạp đất để phấn đấu, nhưng mà tình huống không cho phép chứ bộ.
…
…
Chiến thuyền cổ xưa trôi ra khỏi trang viên, chuẩn bị lao tới thánh vực Trung Châu.
Bầu không khí bên trong chiến thuyền là một mảnh tĩnh mịch, sắc mặt của bảy ngàn thiên kiêu có chút ảm đạm, thậm chí cho tới bây giờ vẫn chưa chấp nhận được.
Tên nhà quê hèn mọn ấy thế mà lại trở thành đệ tử ký danh của người đứng đầu Đông Hoang?
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh chiếc thuyền, vị trí có nhiều tiên khí nhất đã bị Ly Thương và tên nhà quê chiếm cứ.
Họ vốn luôn nhìn xuống tên đó, từ đây trở về sau phải ngửa mặt trông lên…
Không công bằng!
Trong lòng vô số thiên kiêu kêu rên, hai chữ “ghen tị” đã không đủ để mô tả tâm trạng của họ, bởi vì trong đó còn có cả không cam lòng và đau khổ.
…
Một màu trắng xoá mờ mịt, dãy núi băng tuyết kéo dài vạn dặm, vô số lầu các tĩnh lặng, một trăm ngàn đệ tử đang tu luyện.
Bỗng nhiên.
Ầm ầm!
Giữa hư không xa xa, một con Thương Long năm đầu đang kéo theo một chiếc chiến xa ầm ầm tiến tới, sau đó đứng sừng sững phía trên Băng Tuyết Cầm Cung.
Công Nghi Sơ trong chiếc váy hoa mỹ cùng với các trưởng lão tông môn cùng nhau ra ngoài đón tiếp.
Ánh mắt các nàng lộ ra vẻ lo âu, bọn họ đều có một dự cảm bất an kinh khủng!
Tuân theo lệ cũ, mỗi khi có đệ tử rơi đài, người đứng đầu Đông Hoang sẽ phái người đến thông báo.
Họ sẽ mang một cỗ thi thể hoặc một khúc xương tới…
Trong chiến xa, nam nhân trung niên yên lặng hồi lâu, ông ta nhìn thâm sơn cùng cốc xung quanh, trong lòng cảm khái.
Mộ tổ bốc khói xanh!
Một tên phi thăng kinh tài tuyệt diễm như thế này lại được các ngươi tình cờ chiêu mộ, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để thay đổi lịch sử toàn bộ tông môn.
Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên.