Nếu nói không kích động thì chắc chắn là giả, thành quả ngày hôm nay đã chứng tỏ con đường đạt tới đỉnh cao khí vận sau này của hắn, thậm chí trở thành ông trùm khí vận của chư thiên vạn vật, nghiền ép cả lão đại và Phì Miêu.
Một nhà ba người, nhìn các nàng tỏ ra ngạo mạn phô trương, chó săn cảm thấy ức chế trăm triệu lần rồi a.
Sau đó, hắn bắt đầu tìm hiểu bốn món chí bảo.
Trong đó có hai món vô cùng bình thường là bí tịch Thần Linh, chiêu thức mà Lê Dạ đã dùng để triệu hoán phong lôi.
Đám người Nhật Nguyệt Thần Triều dĩ nhiên không thể có được quyển bí pháp Thần Linh này, nhưng đối với Từ Bắc Vọng, hắn ta cực kỳ bất mãn với món đồ này.
“Sau này có thời gian sẽ đi đổi chút Tiên tinh vậy.”
Từ Bắc Vọng ném chiếc nhẫn vào trong góc, chợt nhìn về phía bàn đào đan xen đạo vận!
Lớp vỏ có màu đỏ tươi, từng múi đào được bao phủ trong hào quang, hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy một khối Tịnh Thổ.
Sau khi quan sát kĩ hơn, hắn còn có thể cảm nhận một lượng tiên khí kinh người, cơ thể bồng bềnh như được hồi sinh, mỗi một lỗ chân lông đều có thể cảm nhận được khí tức thánh khiết.
Đây chính là tiên dược vũ hóa trong truyền thuyết!
Chỉ cần nuốt luyện nó thì sẽ nhận về lợi ích to lớn!
Chẳng hạn như những người phàm với tuổi thọ không quá một trăm ở Cửu Châu, nếu vô tình nhặt được một viên bàn đào rồi cắn một miếng. Chỉ với một miếng, bọn họ sẽ siêu thoát phi thăng ngay lập tức, vượt qua cảnh giới Giải Ách trở thành Nhân Tiên với tuổi thọ mấy vạn năm.
Hiệu quả của tiên dược vũ hóa không chỉ dừng lại ở đó, khi Minh Đăng luyện hóa nguyên thần của Lê Dạ, Từ Bắc Vọng đã nhìn trộm một chút ký ức của hắn.
Lê Dạ là người được trùng sinh, kiếp trước cận kề cái chết, hắn phải dựa vào viên tiên dược này mới có thể sống lại.
Đây là một câu chuyện vô cùng tàn nhẫn, sở dĩ hắn không thể hoàn toàn luyện hóa là vì trúc cơ của hắn có chút tỳ vết. Hoá ra, tên cường giả này không dùng bản nguyên Tinh Thần để đúc thành tiên cơ.
Bản nguyên Tinh Thần rất quan trọng, nó hoàn toàn quyết định hạn mức cao nhất của một tu sĩ, giống như một chiếc lệnh bài có khả năng cho phép người đó bước lên đỉnh kim tự tháp vậy.
“Xin lỗi, ta lại có bản nguyên Tinh Thần.”
“Ai bảo tại hạ có đùi thon để ôm chứ.”
Mặc dù giữ lại viên bàn đào này, ngay khi sinh mệnh gặp nguy hiểm, tu sỉ chỉ cần ăn một chút thì có thể hồi sinh, thế nhưng lại phải bắt đầu tu luyện lại từ ban đầu mà không thể giữ lại tư chất thiên phú từ kiếp trước.
Trái quả m Dương mà lão đại và mèo ngốc ăn là tiên dược cao hơn vài cấp, toàn bộ dung mạo, thiên phú và khí vận của các nàng đều được duy trì sau khi trùng sinh.
Từ Bắc Vọng quyết định luyện hóa viên bàn đào.
Hắn không cần đến kiếp sau, chỉ cần kiếp này!
Món bảo vật cuối cùng chính là một cái chai bí ẩn có hình dạng của một chiết đồng hồ cát, miệng chai hình như đã bị chặt đứt, nên thứ Từ Bắc Vọng đang cầm trong tay chỉ còn lại một nửa.
Thông qua trí nhớ của Lê Dạ, hắn biết được nửa đoạn còn lại đang nằm trong tay người đứng đầu tinh vực Kiếm Huyền.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Nếu sau này có thời gian, Từ Bắc Vọng nhất định sẽ đến tinh vực Kiếm Huyền một chuyến.
…
…
Thời gian dần qua mau, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt đã năm năm.
Vào ngày này, thiên địa kịch biến!
Ánh sáng rực rỡ chiếu xa vạn dặm, ngàn vạn dị tượng bao phủ hư không, một màu tím đen hiện lên, vừa trông như một nơi tuyệt địa sinh mạng, vừa giống như một cơn sóng đang không ngừng lan xa đến bốn phương tám hướng.
Động tĩnh đột phá khủng bố đến nhường này khiến bảy ngàn thiên kiêu vô cùng rung động, bọn họ rối rít điều khiển thần quang để quan sát hư không.
Tại chỗ sâu hoắm giữa tầng mây xuất hiện một bóng người thon gầy, chiếc áo choàng trắng không nhiễm bụi bặm cũng đang thấm đẫm trong ánh sáng màu tím đen, tiên khí hội tụ và quấn quanh toàn thân hắn ta.
“Tên nhà quê lại đột phá…”
“Đã là Nhân Tiên đỉnh phong, chẳng lẽ còn muốn lên nữa sao?”
“Những ánh sáng màu tím đen này là gì vậy? Chưa thấy bao giờ cả!”
Rất nhiều thiên kiêu vừa ghen tị vừa kinh sợ, âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tên nhà quê, cái tên thiên phú kinh khủng đến đáng chết, đột phá thì lại giống như ăn cơm uống nước, không thể đơn giản như vậy được.
“Hồng Mông Tử Khí…”
Giọng nói Đông Phương Sóc khàn khàn, trong mắt tràn ngập vẻ rung động.
Hắn đã từng đọc qua chuyện này trong cổ tịch gia tộc, năm ngàn thiên kiêu đầu tiên trên bảng Vấn Đỉnh sẽ tạo ra dị tượng như thế này mỗi khi đột phá.
“Sao có thể là loại này?”
Một thiên kiêu tỏ ra nghi hoặc, hắn đột nhiên trố mắt nghẹn họng giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đáng sợ lắm.
Hồng Mông Đạo Khí tinh khiết có thể khiến nỗi tức giận của người ta sôi trào!
Màu tím sẽ chuyển dần thành màu đen!
Gương mặt của vô số thiên kiêu dần trở nên dữ tợn, tim đập thình thịch như đang đánh trống, cảm giác hít thở không thông.
Sự ghen tị đã khiến bọn họ hoàn toàn thay đổi!
Bọn họ nhớ tới lúc tên nhà quê mới tới trang viên, hắn chỉ mới đạt đến cảnh giới Nhân Tiên sơ phẩm…
Năm năm ngắn ngủi, chỉ cần năm năm ấy thôi!
Chẳng lẽ đây mới là thiên phú thật sự sao?
Toàn thân nam tử áo trắng như có một chiếc máy bơm, hắn ta đang điên cuồng hấp thụ tiên khí ở bốn phương tám hướng, tạo thành một vòng xoáy tiên khí chằng chịt, cảnh tượng trông kinh thế hãi tục!
Khi đã đạt đến giới hạn, Hồng Mông Đạo Khí mênh mông thâm nhập vào trong cơ thể nam tử áo trắng, một con đường đầy hoa trôi bồng bềnh, dị tượng trường hà dần ảm đạm.
“Địa Tiên!”
Vô số thiên kiêu bùi ngùi thở dài, trong lòng họ lấp đầy sự bất lực.
Bọn họ vốn còn có chút cảm giác ưu việt, ít nhất thì cảnh giới tu vi của họ còn thắng được tên nhà quê, bây giờ thì cả hai đều đã ngang hàng, bọn họ đổi thành người đuổi theo hắn.
Sao mà đuổi được?
Họ phải lấy cái gì để sánh kịp với thiên phú vạn cổ khó gặp ấy đây?
Bỗng nhiên bọn họ cảm nhận được gì đó, cả người rợn tóc gáy, chấn động đến sợ hãi!
Vẫn chưa hết sao?
Ầm ầm!
Tiên khí trở nên cuồng bạo, nơi này là nơi có nhiều tiên khí nhất Đông Hoang nhưng nó đang dần trở thành một mảnh đất hoang mạc cằn cỗi chỉ trong thời gian ngắn, bởi vì tiên khí ở bốn phương tám hướng đang đổ về nam tử áo trắng kia.
“Đồ yêu nghiệt!”
“Nếu không phải vì tuổi tác không khớp, ta còn tưởng rằng hắn là phôi thai Thiên Đạo.”
“Đứng trước tên nhà quê ấy, danh tiếng của thiên kiêu ta đây đã chính thức bị hạ thấp, trở thành trò cười!”
Mọi người khó nén suy nghĩ chán nản, họ trơ mắt nhìn tên nhà quê leo lên đầu mình, mùi vị khổ sở khó mà diễn tả bằng lời.