Sắc mặt Ly Thương vẫn ngập tràn ý cười như cũ, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng.
Tĩnh Nghi thích loại phế vật như vậy ư?
Lần này ra tay, hắn vừa có thể trấn áp chúng thiên kiêu, vừa chứng minh thân phận thủ lĩnh không thể lay chuyển của mình!
Lê Dạ không chút do dự, bắt đầu vận chuyển tiên lực, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trong hư không rồi đánh về hướng Ly Thương.
Đây chỉ là chiêu thức thần thuật bình thường, nhưng ngay cả tóc của Ly Thương cũng không thể chạm đến.
Hai chiêu tiếp đó cũng bị Ly Thương hóa giải một cách dễ dàng.
Đương nhiên, Lê Dạ sẽ không cứ như vậy mà nhận thua, tốt xấu gì thì cũng nên giằng co một hồi lâu. Nếu không, hắn sẽ liên lụy đến mặt mũi Thanh Hà Tông, đồng thời cũng bị Hứa Cầm Tĩnh Nghi coi thường.
Nếu như hắn muốn được ăn cả ngã về không, dốc hết toàn lực để đối kháng thì chưa hẳn không thể đánh một trận ra trò, nhưgn hắn không cần thiết phải bại lộ thực lực thật sự sớm như vậy.
Trong mắt Thần Linh, Ly Thương cũng chỉ là loài sâu kiến mà thôi.
“Đến phiên ta.”
Ly Thương giương mắt nhìn lại, một tia sáng kỳ dị bắn ra từ bên trong con ngươi, pháp tắc thần quang đáng sợ cũng xông đến, dao động khuếch tán che khuất cả bầu trời, đây là bí pháp cấp bậc Thần Linh.
Cái gì…
Lê Dạ lập tức biến sắc, hắn không ngờ đối phương sẽ ra đòn sát thủ ngay khi vừa mới bắt đầu, hắn ta lập tức cảm nhận một nguồn áp lực khủng khiếp.
Từ xưa đến nay, hắn cũng không phải là người khiêm nhường ẩn nhẫn, trong thoáng chốc, đôi mắt loé lên một tia lạnh lùng rồi nhìn chằm chằm vào Ly Thương.
Ầm ầm!
Quyền chưởng kỳ dị được ném ra, sau đó trực tiếp biến mất ở chân trời, từng trận kinh lôi bắt đầu nổi lên, một hư ảnh bắt đầu khống chế phong lôi, giống như muốn tạo thành một biển sấm sét trên bầu trời, giống như muốn bao phủ lên hết thảy.
Động tĩnh lần này cũng kinh hãi đến rất nhiều thiên kiêu, uy lực đến nhường này, ắt hẳn là bí pháp Thần Linh?
“Quả nhiên có chỗ độc đáo.”
Sắc mặt Ly Thương trở nên uy nghiêm đến đáng sợ, hắn càng tin tưởng vào ý niệm của mình, muốn hung hăng giáo huấn kẻ này một phen.
Thần quang của hắn đã đúc thành một toà lao ngục, dường như có thể phong ấn chín tầng mây, đập về phía biển sấm sét.
Từ Bắc Vọng nhìn chăm chú không chút biểu cảm, hắn đương nhiên hiểu rất rõ sự chênh lệch về tiên lực.
Hắn tạm thời không phải là đối thủ của tên trang bức, càng đánh không lại tên rau hẹ này.
Trận giao chiến vẫn đang tiếp tục diễn ra trên sân, dư âm kéo dài mấy vạn dặm, hai bên đã thi triển mười mấy chiêu thức, dù nam tử áo xám rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn ta dường như càng đánh lại càng hăng.
Cảnh tượng này khiến Đông Phương Sóc cùng với những thiên kiêu khác không khỏi kinh ngạc, kẻ này ẩn giấu rất sâu, tuyệt đối đủ tư cách để tranh đấu bảng Ấu Cầm.
Ngay cả người thanh cao siêu nhiên, không nhiễm phàm trần như Hữu Cầm Tĩnh Nghi cũng như vậy, đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia dị sắc.
Nàng không thể nhìn thấu vị sư đệ này, nhưng Thanh Hà Tông có thể có một đệ tử ưu tú như thế, người làm đại sư tỷ như nàng đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng sắc mặt hưng phấn của Hữu Cầm Tĩnh Nghi lại rơi vào mắt Ly Thương, hắn tưởng nàng ta đang khích lệ cho người thương, cho nên gần như trở nên phát cuồng. Trong trận ác chiến lần này, nếu hắn không khiến tên phế vật kia ngã xuống thì quả thật rất mất mặt.
Ầm!
Bảo vật thần bí đến từ Thiên Đình khiến lôi hải tan rã vỡ nát trong phút chốc, quyền chưởng đột ngột ép xuống, cho dù nhục thân của Lê Dạ kiên cố đến mấy thì cũng không thể gánh đỡ, huyết dịch tràn ra ào ào, âm thanh vỡ vụn vang vọng.
Bại rồi.
Mọt khi tiên lực cạn kiệt, thất bại là lẽ đương nhiên, đợi đến khi hắn thăng cấp đến cảnh giới Thiên Tiên thì sẽ quay về tìm kẻ này.
“Ta nhận thua.”
Sau khi gian nan phun ra những lời này, thân thể của Lê Dạ hiện ra một lỗ thủng đáng sợ.
“Người có thể khiến Ly công tử sử dụng đến thụ đoạn này cũng không phải hạng tầm thường.”
“Đúng vậy, hắn đã có được sự tôn trọng của ta.”
Chúng thiên kiêu chẳng những không dám chế giễu, mà ngược lại, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Ngay lúc Lê Dạ đang định lấy ra một gốc tiên dược để chữa thương, thức hải của hắn đột nhiên chấn động, toàn thân cứng đờ.
Ý thức của hắn như thể đã bị lôi vào một không gian tối tăm u ám như địa ngục, khắp nơi đều là chi cốt bị gãy, sức mạnh hủy diệt vô tận lan tràn.
“Nhận đi đi.”
Tại nơi tối tăm mù mịt này, một nam tử áo trắng lộng lẫy đưa lưng về phía hắn, năm ngón tay mảnh khảnh giao ra một đóa hoa Bỉ Ngạn óng ánh.
Lê Dạ quá hư nhược, nhưng trong đầu hắn vẫn còn có một ý niệm.
Không thể nhận.
Hắn muốn lấy lại vinh quang trước đây, hắn muốn nghiền nát tinh vực Kiếm Huyền, muốn trở lại bảng Vấn Đỉnh!
Không thể nhận!
Hắn lảo đảo lùi lại, nhưng thanh âm mê hoặc vẫn văng vẳng bên tai, hoa Bỉ Ngạn chính là đại biểu cho sự cường đại và lực lượng vãng sinh vô cùng vô tận.
Giữ lấy nó tựa như có được quyền uy phá hủy mọi thứ.
Cuối cùng, Lê Dạ tiếp nhận hoa Bỉ Ngạn trong vô thức, nam tử áo trắng cũng chậm rãi xoay người, đưa cho hắn một cái ánh mắt bình tĩnh.
Bầu không khí giữa sân giống như một ngôi mộ u ám, lặng ngắt như tờ!
Cảnh tượng đột ngột im bặt!
Trên mặt đất có thêm một đống xương khô lốm đốm, giống như những thi thể đã chết hàng vạn năm.
Thiên kiêu người dũng mãnh không sợ hãi vừa rồi, sao lại chết như thế này? Thậm chí ình thần câu diệt?
Nội tâm của mọi người không ngừng chấn động mãnh liệt, ai nấy đều khó có thể tin, thậm chí có chút kinh hãi.
Kiểu chết này, có chút quen thuộc…