Sắc mặt của Từ Bắc Vọng vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, hắn ta tùy tiện bịa ra một câu chuyện.
Hả?
Ly Thương khẽ nhíu mày, đồng thời cảm thấy rất hoang đường, làm quái gì có thiên phú liên quan tình cảm nam nữ chứ?
Tuy nhiên, tên nhà quê này có thể tạo ra đủ loại dị tượng quỷ dị, sở hữu thiên phú cực kỳ kinh người, điều này cũng không phải là không có khả năng.
Vậy nàng có thích ta không?
Ly Thương rất muốn hỏi câu này, nhưng lại e ngại thân phận, chỉ có thể dùng ánh mắt cường thế để ám chỉ.
Từ Bắc Vọng bước đến bàn trà, hời hợt mở miệng: “Người trong lòng của Cầm tiên tử chính là sư đệ của nàng, Lê Dạ.”
“Cảm giác của tại hạ tuyệt đối sẽ không sai, cho nên đặc biệt tới đây để nhắc nhở Ly công tử một chút.”
“Dựa vào xuất thân và địa vị của Ly công tử, ngài không cần thiết phải tương tư đơn phương.”
Bốn chữ cuối cùng, hắn ta đã cố ý nâng cao âm lượng.
Không sai, Hữu Cầm Tĩnh Nghi và Lê Dạ đều đến từ Thanh Hà Tông. Không giống như Nhật Nguyệt Thần Triều, một ngôi làng ở nơi thâm sơn cùng cốc chỉ có một cái vị trí danh ngạch, các thế lực đỉnh cấp thường sẽ có tới mấy cái.
Mấy chữ “tương tư đơn phương” đã đánh thẳng vào niềm tự hào kiêu hãnh của Ly Thương.
Hắn ta là đệ tử chân truyền của chủ nhân Đông Hoang, nữ nhân mà hắn yêu thích nhất lại đem lòng mình giao cho người khác, đòn đả kích này thật sự không nhỏ.
Từ Bắc Vọng khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy cáo từ: “Lời nói đùa thôi, Ly công tử chớ để trong lòng.”
Hắn nhàn nhã chắp tay rời đi.
Thật ra, tâm lý của tên ưa trang bức này rất dễ nắm bắt, những kẻ ngậm thìa vàng sao có thể chịu nhục chứ? Một chút ủy khuất cũng không thể được!
Ly Thương nheo mắt, hắn nhớ đến hành vi dùng bảy vạn Tiên tinh để mua một thứ phế phẩm chỉ vì muốn kết giao với Đông Phương Sóc của tên nhà quê này.
Rất đơn giản, tên nhà quê tới đây cũng là vì muốn lôi kéo làm quen nịnh nọt, Ly Thương hắn cũng gặp qua không biết bao nhiêu kẻ a dua nịnh nọt như thế này.
Đối với tính chân thực trong lời nói của tên nhà quê.
Ha ha…
Cho hắn một vạn lá gan cũng không dám lừa gạt mình.
“Lê Dạ, ta muốn muốn xem xem, liệu ngươi có năng lực gì.”
Ly Thương phất tay áo ngồi xuống, châm một ly trà rồi uống ừng ực, thần sắc tự tin và ngạo mạn không thể diễn tả.
Nửa tháng sau, bảy ngàn Thiên kiêu vẫn đang luyện công trong trang viên.
Đối với bọn hắn mà nói, năm năm chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, cho nên không cần thiết phải ra ngoài tu luyện. Hơn nữa, bọn hắn còn có thể giao lưu với những thiên kiêu cùng cấp bậc nhằm gia tăng tiên đạo cảm ngộ.
Ly công tử đã đưa ra một lời mời vào ngày này, cho nên tất cả thiên kiêu đều góp mặt, không ai dám không nể mặt hắn ta.
Dù sao đi nữa, Ly Thương là người đại diện của toàn bộ thiên kiêu Đông Hoang, hắn chính là lãnh đạo của bọn họ.
“Sư tôn phân phó một câu, trong cuộc tranh đấu bảng Ấu Cầm lần này, Đông Hoang chúng ta không thể tiếp tục đứng hạng chót.”
“Lão nhân gia đề nghị chúng ta tỷ thí với nhau một chút để hiểu rõ khuyết điểm và chiến lực hiện tại của bản thân.”
Ly Thương trong áo bào tinh đấu vàng kim tung bay trong gió, bày ra vẻ mặt bình thản ung dung, đưa mắt quan sát vô số thiên kiêu ở trong sân.
Đám người đều gật đầu đồng ý, nếu như không chiến đấu trong thời gian dài, bọn họ sẽ có chút không quen khi đến Trung Châu.
Một mũi tên trúng hai đích, đáy mắt của Từ Bắc Vọng tràn đầy ý cười.
Quả nhiên, hắn vĩnh viễn không cần phải lo lắng về thủ đoạn của đám liếm cẩu.
Ầm ầm!
Một màn quang ảnh màu cam xuất hiện xung quanh Ly Thương, từng cái tên lơ lửng tiến lên.
“Ngẫu nhiên đi, mọi người nhớ biết điểm dừng là được.”
Sau khi hắn vừa dứt lời, từng tổ hợp bao gồm hai cái tên lần lượt được rút ra.
Nhìn thấy tên mình, ánh mắt của rất nhiều thiên kiêu tràn đầy tinh thần chiến đấu, một bước đạp ra xa rồi giao chiến là chân trời.
Đương nhiên, khi cảnh giới tu vi có sự chênh lệch quá lớn, một bên sẽ chủ động nhận thua.
Từ Bắc Vọng đã giải quyết một tên thiên kiêu Địa Tiên sơ phẩm chỉ bằng một chiêu, cảnh tượng này đã khiến đám người còn lại càng tin tưởng hắn ta thâm bất khả trắc (sâu không lường được), những gì được biểu lộ ở bên ngoài chắc chắn chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Không hề bất ngờ, Ly Thương đấu với Lê Dạ.
“Lê Dạ? Để tránh cho ngươi mượn cớ, ta nhường ngươi ba chiêu.”
Ly Thương chắp tay ở phía sau, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Tuyệt!
Thủ đoạn của tên liếm cẩu này thật tuyệt vời!
Từ Bắc Vọng thực sự muốn khen ngợi Ly Thương, hắn ta đã nói ra những lời như vậy, tuyệt nhiên không cho Lê Dạ có cơ hội nhận thua.
Người khác đã có ý nhường ba chiêu, nếu tiếp tục e sợ trước mắt bao người, vậy tên kia sao còn có mặt mũi tham gia tranh đoạt bảng Ấu Cầm chứ?
Những thiên kiêu đã kết thúc trận chiến đều nhao nhao tụ tập lại, ánh mắt rực lửa ẩn chứa sự chờ mong, bọn họ muốn biết thực lực hiện giờ của Ly Thương đã đạt tới loại tầng thứ mấy.
“Lê Dạ, hình như hắn là thiên kiêu của Thanh Hà Tông?”
Một người nhỏ giọng mở miệng, hắn ta có chút ấn tượng về cái tên này.
Nam tử áo xám đứng sừng sững ở một góc hẻo lánh chậm rãi đi tới, bày ra thần sắc không hề bận tâm.
Vì đây chỉ là một màn mài giũa chứ không phải trận chiến sinh tử, cho nên hắn cũng không cần quan tâm đến thắng thua.