Hắn ta sở hữu tướng mạo thanh tú, ánh mắt có chút tang thương, những đặc điểm tương phản này đã khiến toàn thân của hắn bộc phát khí chất quyến rũ lạ thường.
Nhưng điều mấu chốt nhất, cây khí vận trên đỉnh đầu có tới chín mươi bảy chiếc lá tỏa sáng lấp lánh bắt mắt.
“Các hạ, ta dường như chưa từng nhìn thấy ngươi?”
Từ Bắc Vọng lấy lại bình tĩnh rồi nhàn nhã bước qua.
Nam tử áo xám không hề thay đổi biểu cảm, thản nhiên nói: “Ta lịch luyện ở bên ngoài, giờ mới đến nơi này.”
Khó trách… Từ Bắc Vọng đã tra xét hơn bảy ngàn thiên kiêu, nhưng không ai trong số họ là khí vận chi tử cả.
Hoá ra, cá lọt lưới ở chỗ này.
“Tại hạ là Từ Bắc Vọng đến từ Nhật Nguyệt Thần Triều.”
Hắn khẽ mỉm cười nói.
Ánh mắt của nam tử áo xám hiện lên một tia hờ hững, ung dung khám phá hồng trần: “Lê Dạ của Thanh Hà Tông.”
Nói xong, hắn ta bình tĩnh bỏ đi, giống như khinh thường việc giao lưu với đám sâu kiến Nhân Tiên cao phẩm.
“Lê Dạ...”
Từ Bắc Vọng híp đôi mắt xanh biếc, đáy mắt lóe lên một tia sát khí không dễ phát giác.
Hắn nhất định phải giết người này.
Thời gian tu luyện vô cùng trân quý, hắn không thể chờ đợi rau hẹ sinh trưởng được nữa mà sẽ trực tiếp thu hoạch.
Cửu Châu chỉ có một vài con chuột tầm bảo trân quý dị thường, Từ Bắc Vọng khẳng định rằng chư thiên vạn vực có không ít khí vận chi tử.
Tuy nhiên, điều khó giải quyết nhất chính là tu vi Địa Tiên đỉnh phong của người này, hắn ta có thể nhìn trộm biên giới thiên tiên, nhất định đang nắm giữ rất nhiều thần thông. Kẻ này nhất định sẽ rất khó giải quyết.
“Thanh Hà Tông...”
Trong nháy mắt, Từ Bắc Vọng bắt đầu nảy sinh một âm mưu trong đầu.
…
…
Lê Dạ đi đến chỗ dưới thác nước, con ngươi thâm thuý thoáng trở nên hoảng hốt.
“Ta từng đặt chân đến đỉnh núi, cũng từng rơi xuống thung lũng để thu hoạch rất nhiều cơ duyên.”
Hắn đang tự lẩm bẩm với Tinh La Bàn trong tay, ngữ khí tràn ngập sự hận thù cùng lửa giận!
“Ngươi không nghĩ tới chuyện ta sẽ mượn thần vật trùng sinh sao?”
“Thường Thi Đào, cái tên đứng ở vị trí 86210 trên bảng Vấn Đỉnh, bốn trăm năm đã trôi qua, sao ngươi vẫn không tiến bộ chứ?”
Con ngươi Lê Dạ bao phủ sắc đỏ, khuôn mặt thanh tú trở nên dữ tợn, cơn phẫn nộ như muốn chiếm giữ tâm trí hắn.
Lê Dạ hắn đã bị phản bội nữ nhân mà mình yêu thích nhất!
Kiếp trước, hắn đứng ở vị trí 70006 ở trên bảng Vấn Đỉnh, vốn là chúa tể của tinh vực Thần Linh, đạo lữ của hắn cũng là người có dung mạo thần tiên, tài năng hơn người.
Ngày đó, hắn chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương Đào nhi mềm mại động lòng người, bỗng nhiên nàng ta lại biến thành lệ quỷ tham lam đáng sợ, nhân lúc hắn không để ý mà giáng thẳng một đòn trí mạng.
Hắn đã bị nữ nhân của mình tru sát như vậy đấy.
“Ha ha ha ha ha ha...”
Lê Dạ ngửa mặt lên trời rồi cười lớn, cười đến nỗi lệ rơi đầy mặt, cười đến nỗi tàn nhẫn vô tình.
“Thường Thi Đào, chi chủ tinh vực Kiếm Huyền ta sẽ quay trở lại.”
“Những người từng mất đi nhất định sẽ tìm một phương thức khác để trở về.”
“Ta muốn giẫm ngươi dưới chân, phá hủy tinh vực Kiếm Huyền, giết tới khi cắt đứt dòng chảy vạn dặm của biển cả, giết đến khi nhật nguyệt thay đổi thì mới thôi.”
Sau khi Lê Dạ âm thầm lập lời thề thì tâm trạng mới bình phục trở lại, hắn nhớ đến nam tử áo trắng tuấn mỹ cực kì bi thảm vừa rồi.
Kiếp trước, hắn ta đã từng đạt tới cảnh giới Lạc Thần, bản thân cũng là chúa tể của một tinh vực, cho nên vô cùng mẫn cảm với bản nguyên Tinh Thần.
Không sai, mặc dù vừa mới gặp qua nhưng hắn có thể phát giác được nam tử tuấn mỹ này có chỗ quái dị.
“Lẽ nào, hắn dùng bản nguyên Tinh Thần để đúc thành tiên cơ?”
Lê Dạ nhíu mày, sau đó nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này. Dù sao đi nữa, thứ đó cũng quá trân quý, đám người ở tinh vực Thiên Cầm căn bản không thể có được.
Kiếp trước, hắn dùng bản nguyên trúc cơ, kém hơn bản nguyên Tinh Thần hai cấp. Cho đến kiếp này, hắn cũng chỉ dùng bản nguyên đỉnh cấp, không hề chạm đến đạo vận.
“Cơ thể của hắn ta nhất định đang ẩn chứa chí bảo.”
Lê Dạ rất chắc chắn với phỏng đoán của mình, hắn nhớ đến lời truyền miệng trước đó, một tên Nhân Tiên cao phẩm đã tạo ra dị tượng kinh thiên động địa khi đang đột phá tu vi.
“Rất xin lỗi, con đường tu luyện chính là tàn khốc như vậy, trở thành bàn đạp của ta có lẽ là một loại vinh hạnh đối với ngươi.”
Lê Dạ chắp tay đứng sừng sững, âm thầm tuyên án tử hình cho người trẻ tuổi tuấn mỹ kia.
Hắn nhất định phải đánh giết con sâu kiến đó, bởi vì kẻ yếu vốn không xứng có được bảo vật.
….
….
Tại toà cung điện có tiên khí nồng đậm nhất trong trang viên.
“Chuyện gì?”
Ngữ khí của Ly Thương có chút mất kiên nhẫn, hắn ta rất tán thưởng tên nhà quê này, nhưng không có nghĩa đối phương có tư cách gặp mặt hắn.
Lại tỏ ra trang bức…
Từ Bắc Vọng đã gặp qua rất nhiều hạng người như thế này, chỉ thản nhiên nói: “Ly công tử, có phải ngươi thích Hữu Cầm Tĩnh Nghi không?”
Hắn vừa mới dứt lời.
“Làm càn!”
Ly Thương có chút không vừa lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi nhất định muốn hỏi thăm việc tư của ta sao?”
Hắn dừng một chút, bình tĩnh nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
Hắn tự thấy bản thân che giấu tâm tư rất tốt, cử chỉ cũng có khoảng cách, không muốn khiến Hữu Cầm Tĩnh Nghi cảm thấy khó chịu.
Mọi phương diện của Hữu Cầm Tĩnh Nghi đều phù hợp với yêu cầu đạo lữ của hắn, dung mạo hay thiên phú đều thượng đẳng, thậm chí còn cao hơn cả hắn.
Quả nhiên phỏng đoán của mình đã đúng, Từ Bắc Vọng nhìn vào từng động tác ân cần nhỏ nhặt của của cái tên trang bức này, lập tức nhận ra hắn ta là hạng người liếm cẩu giống mình.