Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 397: Trên mặt ta viết hai chữ ở rể ư? Hạt giống thần bí (2)




Từ Bắc Vọng chưa kịp cướp đoạt cơ duyên, một nữ tử có thân hình lồi lõi đâm đầu đi tới.

Nàng ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, có điều đôi mắt hơi dài và hẹp, tạo thành phong thái âm lãnh như loài rắn.

Từ Bắc Vọng khẽ cau mày, hắn từng nghe qua về gia tộc Vạn Huyễn nổi danh lừng lẫy ở Đông Hoang, trong tộc có vài cường giả Ngụy Thần, quan hệ vô cùng mật thiết với chủ nhân Đông Hoang, tộc nhân từ nhỏ đã luyện hóa âm nguyên mãng xà.

“Tấm thân ta còn trong sạch, mặc cho công tử tùy ý vui đùa.”

Nữ tử phun ra một âm thanh mê hoặc, hữu ý vô tình truyền ra bí pháp mê hoặc, xương quai xanh óng ánh toát ra ý vị quyến rũ.

“Ngươi lẳng lơ quá đấy.”

Từ Bắc Vọng nhàn nhạt nhìn nàng.

Nữ tử cũng không phủ nhận, gắt giọng nói: “Ta chỉ như vậy với một mình ngươi thôi nha.”

Một tên nhà quê có thiên phú và khí vận thì giá trị cực kì cao, đương nhiên rất xứng đáng để nàng ta ra sức lôi kéo, nhưng bối cảnh hai bên chênh lệch như vậy, cho nên hắn chỉ có thể ở rể.

Huống hồ, người này có vẻ ngoài tuấn tú, đích thị là đối tượng phu quân trong trong lòng nàng.

“Đa tạ đã ưu ái.”

Từ Bắc Vọng nhã nhặn từ chối.

Nữ tử cũng không cưỡng cầu, lập tức rời đi với tâm trạng hụt hẫng.

Tình huống như thế này rất bình thường trong tiên giới, nếu như Từ Bắc Vọng đồng ý, gia tộc Vạn Huyễn sẽ ban tặng nguồn tài nguyên vô tận và các mối quan hệ để hắn có thể vươn lên nhanh chóng, chỉ tiếc…

“Công từ, ngươi thấy ta thế nào? Có nguyện ý kết thành đạo lữ không?”

Một nữ tử mặc váy hồng thuần khiết bước tới, thần sắc trang trọng không chút ngượng ngùng, như thể đang bàn chuyện làm ăn với đối tác vậy.

Nàng ta tình nguyện gả thấp cho tên nhà quê này, điều kiện tiên quyết là phải ở rể Hoàng Tự Giáo.

Từ Bắc Vọng chăm chú nhìn nàng như không có chuyện gì xảy ra, tu vi Địa Tiên trung phẩm, tiên lực mang theo thuộc tính thủy, nước nhiều hẳn là rất…

“Nguyên âm không còn.”

Nữ tử thản nhiên nói, tưởng rằng đối phương không có ý định mở miệng.

Từ Bắc Vọng vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nghe thấy câu này của nàng ta, hắn cũng không buồn mở miệng.

“Ta biết rồi.”

Nữ tử thanh thuần phất tay áo rời đi mà không chút lưu luyến.

Ngay sau đó, rất nhiều nữ thiên kiêu không ngừng tiến đến thăm dò, sau đó bị cự tuyệt thì tức giận rời đi.

Từ Bắc Vọng để tay lên ngực, tự hỏi bản thân, những nữ tử này đều có tu vi tuyệt phẩm, dáng người và khí chất hạng nhất, vậy mà lại dám nhắc tới yêu cầu ở rể, bối cảnh nhất định đứng đầu Đông Hoang, gia tộc có Ngụy Thần tọa trấn.

Trong lòng Hắn vô cùng hoang mang, mười phần không hiểu.

Chẳng lẽ…

Trên mặt ta viết hai chữ “ở rể” sao?

“Công tử…”

Một nữ tử có thân hình cao to lực lưỡng trong bộ võ phục bước đến, bước chân như thể như đang va chạm với cự long, khiến cho mặt đất khẽ run lên.

Thiên kiêu Địa Tiên tu luyện công pháp Thần thú, mỗi một cú đấm đều mang theo sức mạnh cực lớn.

“Ngươi ư?”

Giọng nói của Từ Bắc Vọng lộ ra chút kinh ngạc.

Nữ tử cường tráng tự nhận thức được bản thân, mỉm cười nói: “Ta đang mang một đứa con gái trong bụng, một trăm năm nữa sẽ xuất thế với tu vi Nhân tiên. Đến lúc đó, ngươi có thể chính thức gả cho nàng.”

Càng ngày càng hoang đường, Từ Bắc Vọng di chuyển ra xa mấy trăm trượng, né tránh đám nữ nhân này.

Thông qua tình huống này, hắn càng hiểu rõ hơn về tiên giới, vì giai cấp cố hoá, nên thế lực yếu phải dựa vào thế lực mạnh, một mình đơn độc rất khó sinh tồn.

Ở nơi này, câu nói “số mệnh do ta, không phải do trời” hoàn toàn là chuyện hoang tưởng, thành thật ở rể mới có chút hi vọng sống.

Thật ra, hắn cũng muốn ở rể, nhưng chỉ cam tâm tình nguyện ở rể của Thần tộc Thất Quan Vương mà thôi.

Cuộc trao đổi thần vật trong trang viên càng ngày càng sôi nổi, thiên kiêu đều lấy ra các vật phẩm mà mình yêu thích.

Từ Bắc Vọng chỉ chú ý đến cây khí vận trên đỉnh đầu bọn họ, cành lá lúc sáng lúc tối, biểu thị cơ duyên sắp tới.

Trong thời gian ngắn, Từ Bắc Vọng đã đổi được một tấm da thú với hai ngàn Tiên tinh.

Đám người cũng không thể nhìn trộm được bí ẩn trong miếng da thú, cho dù đã thi triển tất cả thủ đoạn, nhưng cây khí vận đã sáng lên chín mươi hai chiếc lá, chứng tỏ cơ duyên trung đẳng.

Từ Bắc Vọng có chút động tâm, sau đó tiếp tục ngồi ngựa ngắm hoa, nhưng không có đồ vật nào khiến hắn nảy sinh ấn tượng sâu sắc.

“Giọt nước màu lam sinh trưởng trên ngọn tiên thảo năm mươi vạn năm, dãi gió dầm mưa, ngày đêm không tiêu tan, cực kỳ huyền diệu.”

“Tiên khí Lục giai, chín ngàn viên Tiên tinh.”

Thanh niên mặc áo hoa đang giới thiệu với một vài thiên kiêu bên cạnh, giọng điệu vô cùng khoa trương.

“Không đáng.”

Nhóm thiên kiêu quay người bỏ đi.

Kiến thức bọn hắn sâu rộng, chỉ là một loại tiên thảo cộng sinh này, một ngàn viên Tiên tinh còn cao nữa là, khẩu vị bọn họ không lớn như vậy.

“Ta muốn.”

Nam tử áo trắng chắp tay đi đến, thản nhiên ném ra chín nghìn viên Tiên tinh.

“Nhà quê, đáng bị lừa gạt…”

Thiên kiêu vẫn chưa rời đi, thầm than thở, dù tài năng xuất chúng đến đâu cũng khó thay đổi được việc bên trong không có kiến thức.

Thanh niên một tay có chút vui mừng, đem giọt sương đưa cho Từ Bắc Vọng: “Đây là đồ tốt, các hạ thật có phúc.”

Hắn cảm thấy hơi xấu hổ sau khi nói xong, tuỳ tiện nói một cái giá không tưởng, vậy mà vẫn có người nguyện ý trao đổi.

Khí vận quả thực rất tốt… Từ Bắc Vọng thầm nghĩ trong lòng, đây chính là thần vật cơ duyên thượng đẳng.

Hắn đặt nó vào nhẫn trữ vậy rồi đi vào sâu bên trong trang viên, thiên kiêu đỉnh cấp của Đông Hoang đang đứng sừng sững.