Sắc mặt nam tử áo trắng vẫn không chút dao động, hắn chỉ bình tĩnh bước lên một bước.
Thiên kiêu thon gầy trở nên kinh hãi hơn bao giờ hết, thân thể cứng đờ giống như một như pho tượng, sau đó điên cuồng run rẩy.
Hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên căn bản không thể sinh ra khả năng chống cự.
Đám thiên kiêu lập tức tạm dừng động tác kính rượu giao bôi, toàn bộ trang viên rơi vào yên tĩnh.
Đạo khí Hồng Mông và hư ảnh Thần thú, đã làm rung chuyển cả tinh vực!
Nam nhân này không hề ra tay, chỉ có dị tượng khiến cho bọn họ như muốn ngã khuỵu xuống đất!
Thiên phú khủng bố như thế nào mới có thể cộng hưởng với thiên địa chứ?
Điều này quả thực đã đánh tan sự hiểu biết của bọn họ đối với cảnh giới Nhân Tiên!
“Khí vận thiên phú thật mạnh…”
Ly Thương và những thiên kiêu đỉnh cấp khác sững sờ tại chỗ, nội tâm dâng trào gợn sóng không nhỏ.
Bọn họ sinh ra đã là tiên, dị tượng lúc ra đời kém hơn cái này không chỉ trăm lần!
Ánh mắt Hứa Cầm Tĩnh Nghi có chút hoảng hốt, nàng mơ hồ phát hiện huyết dịch trong cơ thể đột nhiên sôi trào, cảm giác giống như bị thuần phục, chỉ muốn dập lạy trong vô thức.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta đã vứt bỏ ý niệm vớ vẩn này trong đầu, tuy thiên phú của người này vô cùng khủng bố, nhưng trong mắt nàng, hắn vẫn chỉ là một con giun con dế.
“Đây là tên nhà quê sao?”
Ánh mắt của rất nhiều thiên kiêu tràn ngập kiêng kị, bọn họ đột nhiên liên tưởng tới một chuyện kinh khủng.
Cho dù quê nhà của tên nhà quê này có cằn cỗi đến mấy, thì thiên kiêu ưu tú của bọn họ nhất định cũng phải là Nhân Tiên cao phẩm.
Vậy hắn dựa vào cái gì mà có được vị trí danh ngạch này?
Hay là, chiến lực của tên nhà quê này kinh khủng tới mức khiến người nghe vô cùng kinh sợ?
Nếu chỉ vượt cấp một hai cấp gì đó, tông môn nhà nào lại bằng lòng nhường vị trí danh ngạch cho một tên nhà quê chứ?
Phải biết rằng, vị trí danh ngạch này vô cùng trân quý.
Cũng có nhiều khả năng, tên nhà quê này từng nghiền ép Nhân Tiên cao phẩm, thậm chí là cao hơn vài cấp, cho nên các đại tông môn không thể không thừa nhận chuyện này.
Địa Tiên sơ phẩm?
Hay là Địa Tiên trung phẩm?
Vèo vèo!
Nghĩ đến điều này, những thiên kiêu đang kinh thường ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Một Nhân Tiên sơ phẩm có thể chiến đấu vượt cấp, đánh bại Địa Tiên trung phẩm thì quả thực khó có thể tưởng tượng được.
“Ta là người nhà quê, vậy thì ngươi tính là cái gì đây?”
Cảm xúc của Từ Bắc Vọng không hề dao động, ngay cả lông mày cũng không nhăn một cái, một cước giẫm lên mặt gã thiên kiêu thon gầy.
Chỉ cần ngươi không ra tay, người khác vĩnh viễn không rõ hư thực của ngươi.
Hắn không cần bại lộ chiến lực thực sự quá sớm, dựa vào dị tượng hù người là được rồi.
“Ly công tử, xử lý thế nào đây?”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, nhìn về trung tâm yến hội ở xa xa.
Mặt của Ly Thương không đổi sắc, trong lòng lại xem trọng số mệnh của người này thêm vài phần.
Những thiên kiêu đỉnh cấp còn lại không tự chủ được vuốt cằm, có ý muốn đi qua kết giao.
Nếu hắn dám giết con kiến ở đây, khác nào trêu chọc tới Ly Thương. Dù sao đi nữa, Ly Thương là chủ nhà, ai sẽ cho phép thi thể xuất hiện ở yến hội mà không có sự cho phép của mình chứ?
“Tùy ngươi.”
Ly Thương nhẹ giọng mở miệng, giống như không thèm để ý tiếp tục tán gẫu với Hứa Cầm Tĩnh Nghi.
Phụt…
Thiên kiêu thon gầy giãy dụa trên mặt đất rồi trực tiếp hóa thành xương khô, ngay cả nguyên thần cũng biến mất không còn một mảnh.
Đống xương trắng được đám nô bộc khiêng ra làm thức ăn cho thần thú.
Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, rất nhiều thiên kiêu cầm ly rượu trên tay đi về phía nam nhân trẻ tuổi tuấn tú.
Tốt xấu gì cũng là nhân kiệt một phương, không cần nịnh bợ quá lộ liễu, chỉ cần gật đầu làm quen là được rồi.
Từ Bắc Vọng dùng cử chỉ lạnh nhạt, nụ cười gần gũi để phụ hoạ với từng người một,
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi qua đi, Ly Thương đứng sừng sững trên đài cao, cất giọng nói.
“Hôm nay, Côn Minh Yến được tổ chức để ta và thiên kiêu Đông Hoang có thể giao tiếp với nhau, biến những thứ vô dụng của chúng ta trở thành thứ hữu dụng vói người khác, nhằm tăng cường thực lực, tranh đấu những vị trí trên bảng Ấu Cầm, củng cố thanh thế của Đông Hoang chúng ta!”
Sau khi Ly Thương vừa dứt lời, tiếng vỗ tay tràn ngập khắp trang viên.
Đây cũng là xuôi theo lệ cũ, mỗi khi bảng Ấu Cầm chuẩn bị khai mở, đám thiên kiêu Đông Hoang đều sẽ tụ tập lại một chỗ để trao đổi bảo vật.
Một số bảo vật, kỳ lạ không rõ, vô dụng và có hại cho bản thân, nhưng đối với người ngoài mà nói đó chính là chí bảo.
“Người tốt a.”
Đáy mắt Từ Bắc Vọng hiện lên ý cười khó nhận thấy, giống như người buồn ngủ có được chiếu.
Nói thật, hắn thực sự coi trọng khả năng trang bức của Ly Thương, nhưng đáng tiếc, đối phương lại không phải chuột tầm bảo.
Nhưng trong bảy ngàn thiên kiêu ở đây, bọn họ ít nhiều cũng có báu vật cơ duyên thì sao?
Trong trang viên.
Mỗi thiên kiêu đều lấy ra những tài nguyên vô dụng đối với bản thân, gồm có thần bí tiên dược, vật liệu luyện khí cùng với các loại đồ vật muôn hình vạn trạng.
Bọn hắn tìm trưởng bối các môn phái, thậm chí lục tung sách cổ, thử vô số phương pháp nhưng đều không thể tìm ra bí ẩn.
Thay vì trở thành phế phẩm, không bằng đổi nó với một thần vật có lợi ích đối với tu vi.