Lúc này, rất nhiều thiên kiêu xoay đầu nhìn qua, lập tức bắt gặp một thanh niên đang đi tới, sau lưng hắn rất nhiều tùy tùng đi theo.
Thanh niên mặc áo choàng tinh đấu (sao băng), đầu đội tinh quan, tướng mạo khôi ngô, đôi mắt sáng như sao trời, toàn thân phát ra khí tức tôn quý trời sinh.
Hắn ta chính là người chủ trì Côn Minh Yến, đệ tử chân truyền của chủ nhân Đông Hoang… Ly Thương!
Hắn ta bẩm sinh ra đã là tiên, trở thành Thiên Tiên trung phẩm khi chỉ vừa một trăm tuổi, được biết đến nhân vật đứng đầu bảng Ấu Cầm!
Hào quang của Ly Thương lan tràn khắp khu vực Đông Hoang, hắn đi đến đâu liền thu hút sự chú ý đến đó.
“Mau nhìn, đó là Hữu Cầm Tĩnh Nghi.”
Ly Thương đi về phía một nữ tử mảnh mai yểu điệu, da thịt trắng tươi như tuyết đầu mùa, ngũ quan thanh tú tinh xảo, mái tóc đỏ nhạt xõa xuống bờ vai.
“Người này chỉ vừa mới tám mươi tuổi mà đã là Thiên Tiên hạ phẩm, có nhiều khả năng sẽ lọt vào hai mươi vị trí đầu tiên của bảng Ấu Cầm.”
“Ngay từ khi còn nhỏ, nàng ta đã dung nhập cơ thể với chân cốt của Thất Hải U Hoàng, cho nên chiến lực vô cùng kinh khủng.”
Sau khi bàn tán nghị luận, đám thiên kiêu khó tránh khỏi có chút tự ti và suy sụp.
Bọn họ hứng chịu nhiều đắng cay tủi nhục, đánh bại những người cùng thế hệ mới có được vị trí danh ngạch, một cơ hội để chứng minh bọn họ là nhân tài thiên phú nhất.
Nhưng khi tới đây rồi, bọn họ mới hiểu được cái gì gọi là khoảng cách không thể với tới.
Bọn họ sống sáu bảy trăm tuổi mới đột phá lên Địa Tiên, thậm chí có người còn dừng lại trước ngưỡng cửa Nhân Tiên đỉnh phong.
Nhưng thiên kiêu đỉnh cấp của Đông Hoang, khí huyết toàn thân của bọn hắn đều rất kinh người, tựa như một cái lò luyện đan biết đi!
“Chân cốt Thất Thải U Hoang?”
Trong lòng Từ Bắc Vọng thầm nghĩ, cảm thấy được có chút thú vị.
Đó là tọa kỵ của gia tộc lão đại, đừng nói là một chút chân cốt, cho dù cả một đầu mãnh thú Thần Hoàng, sau này hắn muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Tuy nhiên, xét theo tình hình trước mắt, Từ Bắc Vọng vẫn phải một mực tỏ ra khiêm tốn. Sự chênh lệch thực lực vẫn còn đó, hắn chưa thể đánh bại thiên kiêu Địa Tiên trung phẩm trở lên.
Trái ngang, trong lúc hắn muốn yên bình, lại có người đến quấy rối hết lần này đến lần khác.
Khi lâm vào trạng thái tự ti, con người ta sẽ cảm thấy hít thở không thông, cho nên nóng lòng tìm chỗ phát tiết.
“Chư vị, trong chúng ta còn có một gã nhà quê đến từ thế giới bị vứt bỏ, đúng không?”
Một thiên kiêu của Đại Viêm Thần Triều ra vẻ tùy ý, tuy nhiên âm điệu lại hết sức vang dội.
Nhật Nguyệt Thần Triều ở ngay sát vách, tin tức liên quan đến Từ Bắc Vọng nhất định sẽ truyền tới nội bộ Đại Viêm.
Quả nhiên.
Câu nói này đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều thiên kiêu khác, bọn hắn căn bản không tin.
Nói đùa sao?
Đám nhà quê đều trở thành nô bộc thấp kém, sống khúm núm còn không bằng con chó.
Từ khi nào mà một kẻ quê mùa có thể tranh đấu bảng Ấu Cầm?
Thiên kiêu thon gầy của Đại Viêm Thần Triều nhìn chung quanh, ánh mắt khóa chặt nam tử áo trắng đang đứng tại một góc hẻo lánh trong trang viên rồi lập tức xác định mục tiêu.
“Chính là hắn, Nhân tiên sơ phẩm của Nhật Nguyệt Thần Triều.”
Gã thiên kiêu thon gầy xác nhận.
Đại Viêm và Nhật Nguyệt thường xuyên có xung đột, hắn vô cùng mong chờ cảnh tượng nhục nhã của tên nhà quê này, Nhật Nguyệt Thần Triều cũng sẽ bị liên lụy mà mất hết thể diện!
Trong thoáng chốc, từng cặp mắt kinh ngạc dồn về phía Từ Bắc Vọng, nhiều thiên kiêu biểu lộ sắc mặt kinh hãi.
Bọn hắn chưa bao giờ gặp qua người nào có dung mạo khôi khô, khí chất tôn quý như thế này.
Nhìn vào tư thái bình tĩnh thong dong của hắn, sao có thể là tên nhà quê chứ?
“Đó hoàn toàn là sự thật, tại hạ nguyện lấy thiên đạo ra thề!”
Thiên kiêu thon gầy vẫn không chịu buông tha.
Ồ?
Trong lúc nhất thời, bảy ngàn thiên kiêu ở đây đều quay đầu nhìn nhau, lập tức nhận ra ý cười giễu cợt trong mắt người kia.
Thiên kiêu Đại Viêm dám lấy thiên đạo ra thề, hắn dĩ nhiên không hề nói dối.
Đây thực sự là một chuyện lạ hiếm gặp trong mấy trăm vạn năm qua, một gã nhà quê lại có thể tham dự sự kiện tranh đấu giữa các thiên kiêu đỉnh cấp của tinh vực Thiên Hàn?
Kết thân với người nhà quê, dường như có chút mùi vị nhục nhã.
Lúc này, sâu trong nội tâm của rất nhiều thiên kiêu, nỗi niềm tự ti bất lực lúc đầu dường như đã được thay thế bằng cảm giác ưu việt nồng đậm.
Cho dù bọn hắn không sánh bằng với Ly công tử, nhưng việc nghiền ép tên nhà quê này chẳng phải rất dễ dàng sao?
“Ngươi họ Từ đúng không, có muốn luận bàn một chút hay không?”
Thiên kiêu thon gầy ung dung bước tới, toàn thân bộc phát khí thế ngạo nghễ không thể nghi ngờ.
Hai Thần Triều đang ở trong một mối quan hệ cạnh tranh, hắn nhất định phải ra sức đả kích tên nhà quê này.
Đôi mắt màu xanh thâm thúy của nam tử áo trắng không hiện lên một chút gợn sóng, hắn vẫn trầm mặc mà không nói một lời nào.
Những thiên kiêu đỉnh cấp như Ly Thương đang đứng ở đằng xa căn bản không quan tâm đến chút xung đột này, ai lại để ý kết cục của mấy con kiến hôi chứ?
“Có nói không, hay là ngươi không dám?”
Sắc mặt của thiên kiêu thon gầy trở nên âm trầm. Hắn chán ghét biểu cảm nắm chắc phần thắng trong tay của đối phương, giống như đang xem hắn như một tên hề vậy.
Nam tử áo trắng khoanh tay đứng ở đó, gió nhẹ thổi bay một bên tóc mai của hắn.
Đột nhiên.
Trang viên tràn ngập tia sáng rực rỡ, rất nhiều hư ảnh Thần thú của từng kỷ nguyên cố thủ trên bầu trời, khí tức cuồng bạo bao trùm toàn bộ thiên địa, hàng vạn hàng nghìn dị tượng che khuất tầm nhìn của đám thiên kiêu.
Ầm!
Như thế đã chạm đến nơi tận cùng trong tinh vực, vô số điểm sáng dừng trên đỉnh đầu nam tử áo trắng, đạo khí Hồng Mông đang tràn ngập bỗng nhiên bốc hơi, tiên quang lan ra mấy trăm vạn dặm, hư ảnh thần thú lập tức sụp đổ.