Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 391: Ngươi cuối cùng rồi sẽ gả cho ta, cả thiên địa trải thảm đỏ vì ngươi (3)




Vô Thiêm Yếm Vãn khẽ cười, ngón tay thanh mảnh vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ, âm thầm đánh giá mái tóc nửa trắng.

Tiếp đến, nàng ta nắm cằm dưới của Từ Bắc Vọng: “Chỉ cần gả cho ta, thần tộc Hoàng Kim sẽ nhấc kiệu đón ngươi, toàn bộ thiên địa sẽ trải thảm đỏ vì ngươi, chư thiên vạn vực đến ăn mừng cùng ngươi.”

Từ đầu đến cuối, nàng ta tựa một đóa hoa si tình, thì thầm to nhỏ với người yêu suốt chín trăm năm.

Từ Bắc Vọng giống như bị rơi vào hầm băng.

Thanh âm của nữ nhân đang đứng trước mặt hắn giống như lưỡi đao băng giá, dường như muốn cắt nát thân thể hắn, biến hắn trở thành cát bụi.

Sự chênh lệch thực lực giữa đôi bên lớn đến mức không thể tưởng tượng được, hắn trở thành con sâu kiến mặc người ta thưởng thức.

“Chưa từng nghe qua chuyện nam gả cho nữ.”

Từ Bắc Vọng nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, giọng nói không mang theo độ ấm nào.

Khoé miệng Vô Thiên Yếm phác họa một đường cong hoàn mỹ, nàng ta khẽ nói: “Thật xin lỗi, gia tộc bọn ta chỉ tiếp nhận nam tử ở rể, nhưng cũng không sao đâu, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Nàng vừa dứt lời.

“Cút!”

Một lời từ chối lạnh lùng đến cực hạn vang lên.

Từ Bắc Vọng cảm thấy nữ tử trước mặt mình đích thị là một con mụ tâm thần, muốn đẩy hắn đến chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Vô duyên vô cớ làm thân với hắn, nàng ta tất nhiên sẽ có âm mưu đen tối.

Hắn có cái gì khiến nàng ta ham muốn đến thế chứ?

Chỉ có Minh khí.

“Ngươi định cắn nuốt ta?”

Từ Bắc Vọng híp mắt.

Vô Thiên Yếm Vãn khẽ cười, gật đầu không chút kiêng kị: “Minh khí của ngươi quá yếu, ta sẽ giúp ngươi tu luyện thành Minh thể.”

Vô Thiên Yếm Vãn cuối cùng cũng chờ đợi được người khiến mình hưng phấn, nàng ta hút làn sương mù xám, dịu dàng nói: “Rất đáng tiếc, trong hai chúng ta thì chỉ có một người có thể sống. Cuối cùng, ngươi cũng sẽ bị ta luyện hóa cắn nuốt.”

“Thiên địa có dương có âm, sinh linh cũng thế. Trước khi chết, ngươi sẽ có được thân thể của ta, âm dương hòa hợp.”

“Ta sẽ cướp đoạt ý chí của ngươi, dùng Minh khí để phá vỡ chư thiên vạn vực, sáng lập ra một thế giới sinh tử bất hủ!”

Nàng ta nói xong, mái tóc trắng tung bay, tựa như thần linh của Minh giới, bễ nghễ giữa thiên địa.

Con mụ tâm thần!

Đây là lần đầu tiên mà Từ Bắc Vọng cảm nhận được tuyệt vọng và sợ hãi rõ ràng đến như vậy.

Con mụ tâm thần đã tiết lộ toàn bộ dã tâm cực lớn của mình.

Hiển nhiên, trong hai người chỉ một người có thể sống, đây chính là vận mệnh!

Mà hắn căn bản không có sức chống cự.

“Ngưoi hãy coi như một giấc mộng, không cần hoảng sợ bất an, chúng ta cứ thế mà hưởng thụ thôi.”

Vô Thiên Yếm Vãn cười càn rỡ rồi, sau đó nhìn chăm chú vào một định mệnh của mình trước mắt.

Hắn ta quá yếu, chỉ mới đạt tới cảnh giới Nhân Tiên, nhưng đã tu luyện Minh khí tới tầng thứ bảy.

Coi như không tệ.

Dưới sự chỉ dẫn của nàng, hắn ta cần rất nhiều thời gian mới có thể đúc thành Minh thể. Tuy nhiên, chỉ khi luyện hóa Minh thể mới mang lại tác dụng cho nàng.

“Đi theo ta.”

Vô Thiên Yếm Vãn lắc lắc chiếc mặt nạ đen, ngả ngớn nói: “Chủ khí, ra vào tùy ý nha.”

Khi thấy biểu cảm một mực kháng cự của con sâu kiến mỹ mạo tuyệt luân này, nụ cười của Vô Thiên Yếm Vãn lập tức biến mất, âm thanh lạnh lùng thốt ra: “Có thể gả cho ta chính là một vinh hạnh không tài nào tưởng tượng được!”

Bộp…

Từ Bắc Vọng lộn nhào, áo trắng nhiễm máu đỏ tươi, trông vô cùng khiếp đảm.

“Giãy giụa kháng cự ư?”

Ánh mắt Vô Thiên Yếm Vãn ngập tràn sát ý, khí tức âm u lập tức bao lấy Từ Bắc Vọng: “Đi theo ta.”

Cảm xúc của Từ Bắc Vọng giống như khung cảnh nơi đây, không có một tia nắng, chỉ còn u ám âm trầm.

Từ Bắc Vọng tự biết, hy vọng sống của mình cũng không còn bao nhiêu.

“Ngươi biết Cấm khu Sinh Mệnh không?”

Hắn khàn giọng hỏi.

Trong chớp mắt, con ngươi Vô Thiên Yếm Vãn hiện lên một tia mê man, khóe miệng hơi mỉm cười: “Ngươi muốn đi đâu, ta đều dẫn ngươi đi.”

Từ Bắc Vọng giống như chấp nhận số mệnh, chán nản, gật đầu rồi đứng dậy.

“Phải rồi.”

Vô Thiên Yếm Vãn cười nói: “Ngươi nói ta nghe, ngươi làm sao có thể chiếm được Minh khí?”

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút tì vết của nàng.

Dù trong lòng Vô Thiên Yếm Vãn vô cùng căm hận, nhưng ngoài mặt lại lạnh nhạt đối diện với hắn.

“Ta sẽ giao cho ngươi một bản công pháp.”

Ánh mắt Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ si mê.

Vô Thiên Yếm Vãn khẽ nhíu mày, chuyện này nằm ngoài dự liệu của nàng.

Sau đó, Vô Thiên Yếm Vãn phất tay áo rồi giải cấm chế cho Từ Bắc Vọng, nàng vốn không cần lo lắng con sâu kiến này có thể trốn thoát.

Từ Bắc Vọng vận chuyển tiên lực, truy tìm một vật hình trong nhẫn trữ vật.

Chìa khóa Thiên Xu là cơ hội sống sót duy nhất của hắn.

Chìa khóa vỡ nát, từng tia sáng đạo vận vô tận quấn quanh mình nam tử áo trắng, tiên trụ ấm áp bao lấy hắn.

“Ngươi lừa ta?”

Thần sắc Vô Thiên Yếm Vãn trở nên vô cùng lạnh lẽo, nàng ta nắm giữ hào quang hỗn độn trong tay, sợ rằng pháp tắc sao trời sẽ va phải tia sáng đạo vận.

Bùm!

Tiên trụ hóa thành kim sắc, thân ảnh nam tử áo trắng tiêu tán không thấy đâu.

Vô Thiên Yếm Vãn nhìn chằm chằm vào thiên địa tối tăm mờ mịt, sát khí trong đáy mắt lập tức tăng vọt, nàng ta gào thét cuồng loạn: “Ngươi không có chỗ trốn, rốt cuộc cũng sẽ bị ta luyện hóa!”

Nỗi sỉ nhục quá lớn khiến Vô Thiên Yếm Vãn trở nên điên cuồng, khuôn mặt tuyệt mỹ bắt đầu vặn vẹo.

Tiên trụ nắm trong tay chỉ còn lại vết tích.

“Món vật Thiên Đình, khí tức thần tộc Nhật Bất Lạc.”

Vô Thiên Yếm Vãn tỉnh táo trở lại, đeo mặt nạ màu đen lên rồi biến mất.

Nàng ta quyết định dò xét tộc nhân thần tộc Nhật Bất Lạc.

Dung mạo, tu vi của hắn ta rõ ràng như ban ngày, nàng không tin không thể tìm ra.