Ngươi đã bao giờ vượt qua núi sông biển cả, cũng vượt qua hàng ngàn lớp người đông nghìn nghịt chưa?
Ngươi đã bao giờ yêu một nam nhân, hắn nói ngươi là nữ nhân đẹp nhất trên đời chưa?
Từ Bắc Vọng không nói gì, im lặng chờ đợi Công Nghi Sơ lên tiếng.
“Vi sư đã từng tham gia tranh đấu bảng Ấu Cầm, gặp được tiên tử Chu Tước Giáo Lạc Hoa.”
“Trước mặt rất nhiều người, nàng ta đã cho vi sư một cái tát, cái tát này trong ký ức vi sư mới như ngày hôm qua.”
“Nàng ta nhìn vi sư bằng ánh mắt khinh thường, giống như đang quan sát một con kiến hôi. Hình ảnh đó luôn hiện lên trong giấc mơ của vi sư.”
Công Nghi Sơ nhẹ giọng kể lại chuyện xưa, âm thanh run rẩy kịch liệt, biểu lộ tâm tình phẫn nộ, xấu hổ và bất lực trước mặt ái đồ.
Hóa ra là như vậy… Từ Bắc Vọng cũng không biết nói gì cho phải.
Danh dự của sư tôn biến thành bàn đạp cho người khác…
Thực ra điều này cũng rất bình thường, hắn không biết mình đã giẫm đạp bao nhiêu thiên kiêu tài năng, làm sao có thể quan tâm đến ý kiến của lũ sâu bọ, huống chi là chú ý đến cảm nhận tinh thần của bọn họ.
“Lần này, đệ tử của nàng ta cũng sẽ tham gia tranh đấu, hình như còn dự định lọt vào ba mươi vị trí đầu bảng Ấu Cầm.”
“Vi sư hy vọng, ngươi có thể trực tiếp đánh bại đệ tử của nàng.”
Công Nghi Sơ khẽ hé mở đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm vào ái đồ.
Đây chính là nỗi niềm canh cánh trong lòng nàng, nếu không thể loại bỏ, chỉ sợ không có hi vọng đột phá cảnh giới Ngụy Thần Hư Vô.
Chỉ cần đệ tử của mình ưu tú hơn kẻ thù, vậy cũng có thể coi như đã lấy lại danh dự.
“Sư tôn hãy yên tâm!”
Từ Bắc Vọng buông lời thề son sắt, trả lời cực kỳ chắc chắn.
Dù sao hắn cũng nhận được rất nhiều ơn huệ của Băng Tuyết Cầm Cung, yêu cầu nhỏ này không chỉ không thể từ chối mà còn phải thực hiện thành công.
Nhất định phải giết chết để trút giận thay cho danh dự của sư tôn.
Chỉ là nữ nhân này thù dai quá…
….
….
Hàng ngàn núi lửa sôi trào liên miên bất tận, mấy chục vạn sinh vật có hình dạng giống lợn như đúc đang sinh hoạt cùng nhau, ngoài ra còn có một số cường giả có dáng vẻ như tê giác.
Đây chính là lãnh địa của Tê tộc.
“Tông chủ Công Nghi đến đây có chuyện gì?”
Một nam tử bụng phệ, khuôn mặt thô ráp xấu xí, mở miệng cười nói.
Công Nghi Sơ không hàn huyên quá nhiều, nói ngay vào việc chính: “Tê tộc trưởng, ta đến vì muốn đòi một thứ bảo vật cho Tiểu Vọng.”
Tê Bá Thiên nhíu mày, có phần không thoải mái.
Tê tộc ta đã cho đi một đống tiên thảo ẩn chứa hỏa diễm, chẳng lẽ còn không đủ sao?
Nhà ngươi còn mặt dày đòi hỏi ngay trước mặt ta, bộ không cảm thấy quá khó nhìn sao!
Công Nghi Sơ cũng biết chuyện này cũng không thích hợp cho lắm, nhưng nàng ta đã từng tham gia tranh đấu tại bảng Ấu Cầm, biết rõ tình cảnh bên trong gian nan, tàn khốc như thế nào.
Những thế lực lớn ở Thánh vực Trung Châu sẽ cung cấp Tiên khí nguyên thủy cho thiên kiêu nhà mình. Mặc dù Băng Tuyết Tầm Cung có chút keo kiệt, nhưng nàng cũng sẽ tận lực tìm kiếm tài nguyên, gia tăng tỷ lệ thắng cuộc của Tiểu Vọng trên bảng Ấu Cầm.
“Ta cần tấm mặt nạ ma quỷ kia, Tê tộc trưởng có thể ra giá.”
Công Nghi Sơ nghiêm túc nói.
“Hả?”
Tê Bá Thiên nhất thời kinh ngạc vạn phần.
“Nó là vật phẩm tu ma, Từ công tử cũng không cần dùng đến đâu mà? Mấy vạn năm nay, Tê tộc chúng ta vẫn chưa thể hiểu được sự ảo diệu của thứ đồ này.”
Công Nghi Sơ giữ nguyên ý định ban đầu.
Kiếp trước, đồ đệ ta một tay phá hủy tinh vực Đại Đế, có thể đi theo lẽ thường sao?
Càng là đồ vật không rõ thì càng có khả năng tồn tại cơ duyên.
Huống hồ, dựa vào thiên phú và khí vận của Tiểu Vọng, hắn có thể nghiên cứu chiếc mặt nạ này một cách triệt để.
“Không được, đây là bảo vật tổ truyền của Tê tộc.”
Tê Bá Thiên một mực từ chối.
“Nghe nói các vật phẩm tu ma đặt trong nhà kho của các ngươi đều đã tích bụi, giống như gân gà khó gặm. Vậy sao ngươi lại không thuận nước đẩy thuyền, đổi lấy mối nhân tình chứ?”
Công Nghi Sơ nhíu mày.
Trong mấy lần kỷ nguyên trường hà trước đó, Tinh Tượng Ngọc Tê tộc sinh sống ở trên tinh vực nào đó, bản thân cũng là bá chủ một phương. Đáng tiếc, bọn họ lỡ chọc phải nhân vật cấm kị, cho nên bị diệt sạch đến tận gốc rễ.
Một tên giao tê vốn là nô bộc chăm ngựa, may mắn giữ được tính mạng trong lúc náo loạn, thậm chí còn thừa cơ mang theo mấy món vật phẩm của Tinh Tượng Ngọc Tê tộc rồi bỏ trốn.
Tên giao tê chạy thẳng vào trận pháp truyền tống, tiến vào tinh vực Thiên Cầm rồi cắm rễ tại Nhật Nguyệt Thần Triều và duy trì chủng tộc cho đến hiện giờ.
Trong số mấy món vật phẩm kia, thứ thần bí nhất là tấm mặt nạ ma quỷ.
Hậu bối Tê tộc to miệng, thích tuyên truyền sự tích tổ tông khắp nơi, thậm chí còn truyền bá bí văn cho hàng vạn người biết.
“Nếu đưa cho các ngươi, sao ta có thể đối mặt với tổ tông được?”
Sắc mặt Tê Bá Thiên trở nên u ám, hắn dường như có thể tức giận lôi đình chỉ sau một cái chớp mắt.
Công Nghi Sơ lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đến lúc đó, ta sẽ giao ra một khu mỏ quặng thượng phẩm cho Tê tộc các ngươi.”
Bây giờ, nàng chính là đang cho đầu tư cho đồ đệ. Nàng tin Tiểu Vọng có thể nghiền ép nhân tài Đông Hoang dễ như trở bàn tay. Theo thông lệ, tông môn sẽ nhận được hai khu mỏ quặng thượng phẩm.
Cái gì?
Tê Bá Thiên vốn đang giận giữ bỗng nở nụ cười hoà nhã, hắn giả bộ bình tĩnh rồi: “Ôi, Từ công tử chính là người gánh vác trách nhiệm chấn hưng Nhật Nguyệt Thần Triều. Tê tộc ta nhất định sẽ góp chút sức lực cho hắn.”
“Điều kiện tiên quyết duy nhất, hắn cần phải tìm hiểu tấm mặt nạ ma quỷ một cách thấu đáo.”
Công Nghi Sơ nhắc nhở một câu.
“Biết rồi, biết rồi.”
Khuôn mặt phì nộn của Tê Bá Thiên rạng rỡ giống như một đóa hoa hướng dương.
Từ công tử có thiên phú vô hạn, có thể trấn áp toàn bộ tu sĩ thế hệ trẻ tại Đông Hoang dễ như trở bàn tay ấy mà.
Khà khà, một khu mỏ thượng phẩm lập tức tới tay rồi a~
Giờ phút này, hắn cũng hy vọng Từ công tử có thể hiểu thấu tấm mặt nạ ma quỷ, dù sao đi nữa, Tê tộc cũng coi nó giống như phế phẩm mà thôi.
Thân ảnh tiêu tán trong chốc lát, Tê Bá Thiên lập tức xuất hiện trở lại, tay cầm một chiếc mặt nạ màu đen ẩn chứa hoa văn dày đặc, bao phủ trong sương mù âm trầm, phát ra một tia khí tức không xác định.
“Đa tạ.”
Công Nghi Sơ nhận lấy, ép chân bay lên chân trời.
“Nhớ khu mỏ quặng đó!”
Tê Bá Thiên cao hứng bừng bừng, vừa vỗ tay vừa hô to đòi quà.