Hắn đứng sừng sững ở đó rồi hời hợt mỉm cười, cả cơ thể dường như hòa vào đất trời, khiến cho tất cả mọi người đều được trải qua một lần rửa tội!
Đây có phải là đứa con có số phận phù hợp với thiên đạo không?
Trong thoáng chốc, bảy thế lực lớn sinh ra ảo giác, nam tử áo trắng chính là phôi thai của thiên đạo. Nếu không phải hắn, mấy chục sợi Hồng Môn đạo khí có ý nghĩa như thế nào chứ?
“Không có gì để nói thì cứ thử một chút?”
Từ Bắc Vọng lên tiếng, khẽ khàng giơ ống tay áo ra, bộ dạng vô cùng siêu phàm thoát tục.
“Không được…”
Tể Duy lùi về phía sau vài bước, hắn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi thở dài nói: “Đom đóm sao dám cạnh tranh với ánh trăng chứ.”
Tể Duy đánh mất toàn bộ tâm tư tranh giành, cho dù hắn ngu xuẩn đến đâu đi nữa, thì cũng không chủ động tự rước lấy nhục.
Dị tượng đột phá Nhân Tiên của người này quả thật rất kinh khủng, sự chênh lệch thiên phú đến nhường này gần như có thể nghiền vụn mọi thứ.
Tể Thiền, Khuyết chủ Quảng Cầm Khuyết thở dài một tiếng, không phải Duy nhi không đủ mạnh, mà là đối phương quá mức hung ác.
“Các ngươi cố gắng suy tính rồi chọn ra người thích hợp nhất đi.”
Công Nghi Sơ khẽ cười, có chút nhấn mạnh hai chữ ‘thích hợp.’
Ba thế lực còn lại đồng thời đưa mắt nhìn nhau, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đã xác định Từ công tử.
Nếu như hai ứng cử viên ngang tài ngang sức với nhau, bọn họ nhất định sẽ tuân theo quy tắc trăm ngàn năm của tổ tiên, vị trí danh ngạch kia chắc chắn sẽ thuộc về Quảng Cầm Khuyết.
Nhưng khi sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn, nếu bọn họ vẫn khăng khăng làm theo quy tắc thì chính là ngu muội!
Hiển nhiên, Từ công tử nhất định sẽ tung hoành ngang dọc, đạt được tiếng tăm lừng lẫy tại Đông Hoang, thậm chí còn có cơ hội đứng đầu trong bảng Ấu Cầm.
Đến lúc đó, chủ nhân tinh vực sẽ ban thưởng một dòng suối tiên, giải phóng tiên khí đến toàn bộ lãnh thổ của Nhật Nguyệt Thần Triều, các thế lực lớn cũng theo đó cũng nhờ có mà thu hoạch rất nhiều lợi ích.
“Tể Thiền, ngươi còn muốn cố gắng vô ích sao?”
Lệ Quỷ Tam cũng không khách khí, giọng điệu nghiêm nghị xen lẫn với uy hiếp.
Trước đó, ngươi còn có thể làm cho ba thế lực khác đối đầu với nhau, nhưng xét theo tình hình trước mắt, liệu ngươi còn muốn níu kéo đến khi nào?
Tể Thiền im lặng, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nội tâm vô cùng phức tạp, nói đúng ra là có chút không can tâm.
Dù sao đi nữa, vị trí danh ngạch này vốn thuộc về Quảng Cầm Khuyết, bà còn định để dành cho nhi tử nhà mình.
Sư tôn truyền âm đến bên tai, gíup Từ Bắc Vọng hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, hắn bình tĩnh nói: “Tể Khuyết Chủ, tại hạ thề với thiên đạo, tại hạ nợ môn phái của người một ân tình.”
Tể Thiền bỗng trở nên vui mừng, tâm tình phức tạp trong nháy mắt tan thành mây khói, lời hứa này có phân lượng không hề nhẹ.
“Sự khẳng khái của chư vị, ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sau đó, Từ Bắc Vọng nhìn về phía các đại diện của ba thế lực lớn, sau đó nở nụ cười tự nhiên mà gần gũi.
“Chỉ là tiện tay thôi, không đáng nhắc đến…”
Các vị cường giả cấp cao của ba thế lực đều cười đến mức không ngậm miệng được, bọn họ càng thấy kính nể nam tử trẻ tuổi này.
Một người sở hữu thiên phú kinh khủng đến như vậy, nhưng bọn họ không tìm thấy được chút kiêu ngạo nào trên người hắn, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng như gió xuân.
Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ hối hận đến tím xanh, cảm giác ấy len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng!
Tại địa bàn của Khoáng giáo lúc ban đầu, bảy thế lực lớn đều nhìn trúng kẻ này. Cho đến khi Băng Tuyết Cầm Cung ra giá cao nhất, bọn hắn lựa chọn từ bỏ vì cho rằng người phi thăng này không đáng giá.
Sai lầm!
Sai lầm!
Sai lầm!
Nếu có thể quay ngược thời gian, bọn họ nhất định sẽ dành lấy người này bằng mọi giá, thậm chí là dốc hết tất cả tài nguyên đạo thống cũng phải thu phục hắn!
Băng Tuyết Cầm Cung xem ra đã được nhận sự ưu ái của thiên đạo rồi.
Tể Thiền cố ý xoắn xuýt hồi lâu, dù sao bà ta cũng là người có địa vị tại Nhật Nguyệt Thần Triều, nếu như lập tức đồng ý thì đúng là quá mất mặt.
Sau khi dông dài một hồi lâu.
“Quảng Cầm Khuyết rất hân hạnh giúp Từ công tử hoàn thành ước nguyện, hi vọng ngươi sẽ giành được vinh quang tối cao cho Nhật Nguyệt Thần Triều.”
Tể Thiền thỏa hiệp, trịnh trọng nói.
“Đa tạ Tể khuyết chủ.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười.
Các thế lực còn lại thở dài một hơi, trên mặt lộ ra ý cười, bầu không khí vô cùng vui mừng.
Đối với toàn bộ tinh vực Thiên Cầm mà nói, Nhật Nguyệt Thần Triều chính là một ngôi làng nhỏ ở nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh.
Từ công tử với thiên phú đỉnh cao mang theo hi vọng của toàn thôn đi tranh đấu bảng Ấu Cầm, hắn nhất định sẽ làm chấn động toàn bộ tinh vực!
Từ Bắc Vọng trò chuyện vui vẻ cùng các thế lực lớn, trong lòng thầm nghĩ.
Lẽ nào bản thân luôn giỏi xã giao như vậy ư?
Từ lúc tiến vào tiên giới đến nay, hắn không gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở nào, đi đến đâu cũng đều được mọi người chiếu cố, thậm chí còn trở thành đại sư huynh của Nhật Nguyệt Thần Triều, đại diện Thần Triều đi tranh giành vinh quang.