Chiêm Minh Cử Uy nhướng mắt, ông ta nở nụ cười đắc ý, giọng nói càng lúc càng vang vọng, cố ý để mười vạn đệ tử Băng Tuyết Cầm Cung đều nghe thấy.
“Đúng là trò cười, ta có thể một tay trấn áp hắn!”
Tể Duy đáp lại mà không chút do dự, âm thanh ngạo nghễ không thể nghi ngờ.
Hắn đã nhìn thấu thủ đoạn khích tướng của đối phương.
Nhưng vậy thì sao?
Ta đạt đến cảnh giới Nhân Tiên cao phẩm khi mới năm trăm tuổi, tên nhà quê kia có thể so sánh được sao?
Tể Duy bừng bừng ý chí, quyết tâm xông pha tranh đấu trong danh sách bảng Ấu Cầm, nếu không thể tung hoành ngang dọc trong Nhật Nguyệt Thần Triều, làm sao hắn có thể đi đến Thánh Vực Trung Châu chứ?
“Duy nhi, ngậm miệng!”
Ánh mắt Tể Thiền trở nên nghiêm khắc, nàng ta gầm thét một tiếng.
Vị trí danh ngạch vốn thuộc về Quảng Cầm Khuyết, tại sao còn muốn đổ thêm dầu vào lửa?
Tên nhà quê này, cho dù hắn bại trận dưới tay mọt Nhân Tiên cao phẩm như Duy nhi thì cũng không có gì đáng xấu hổ. Nhưng nếu hai bên giằng co một phen, hắn còn có thể lấy đó làm kiêu ngạo.
Ngược lại, Duy nhi tuyệt nhiên không thể thua, một khi xảy ra sai sót sẽ khiến đạo tâm sụp đổ, Quảng Cầm Khuyết cũng mất hết mặt mũi.
Quan trọng hơn hết, các thế lực lớn sẽ lên tiếng chất vấn, liệu vị trí danh ngạch có nên thuộc về hắn hay không.
Tể Duy không dám ngỗ nghịch với mệnh lệnh uy nghiêm của mẫu thân, đành phải nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Ta hoan nghênh tên nhà quê đến Quảng Cầm Khuyết bất cứ lúc nào.”
Ngay khi hắn vừa dứt lời.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, băng tuyết gào thét, toàn bộ trời đất dường như bị đóng băng.
Một nơi sâu thẳm trong tông môn, một thân hình tráng kiện trong chiếc áo choàng trắng đứng sừng sững trong hư không, những ánh sáng thần tiên hung bạo tụ tập xung quanh hắn ta.
“Coong!”
“Coong!”
“Tranh tranh tranh!”
Trong chốc lát, toàn bộ quy luật đạo vận của tinh vực Thiên Cầm dường như đã bị kích động mãnh liệt, vô số âm thanh cổ cầm vang vọng khắp tông môn, hội tụ với nhau và tạo thành một đại đạo thông thiên (con đường đi lên cổng trời) với ánh sáng rực rỡ.
“Nhân Tiên…”
Đôi mắt của Công Nghi Sơ hiện lên một hào quang kỳ lạ vì không thể tin nổi.
Nhanh đến mức làm nàng kinh ngạc!
Đây là Đại Đế chuyển thế sao?
“Động tĩnh đột phá khủng khiếp nhất từ trước đến nay!”
Lệ Quỷ Tam phấn khích vô cùng, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy tiền đồ vô lượng của nam tử tuấn tú này.
“Ta vì Thiên Đế, sẽ trấn áp tất cả kẻ thù trên thế gian!”
Vinh quang đã từng thuộc về nam nhân này, hắn sẽ tự tay cầm về!
Lồng ngực của Chiêm Minh Cử Uy gần như vỡ tung, huyết dịch trong cơ thể không ngừng sôi trào.
Đột phá Nhân Tiên lại tạo ra cảnh tượng mộng ảo như vậy, đây là Đại Đế một tay phá hủy tinh vực sao?
Mà bốn thế lực còn lại, bao gồm cả Quảng Cầm Khuyết đang đứng đầu cũng sững sờ chết lặng. Tình huống này đã hoàn toàn đổi mới phạm trù nhận thức của bọn hắn đối với cảnh giới Nhân Tiên.
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm!
Một cỗ tiên khí cực kỳ nồng đậm lan ra từ đại đạo thông thiên, từng đám sương mù sắc khí, hàng trăm dị tượng bao phủ mấy trăm vạn dặm.
“Hồng Mông đạo khí!”
Mặt Tộc trưởng Thần triều Tân Gia lộ vẻ kinh ngạc, bức tranh truyền thuyết hiện ra trước mặt, tim đập dữ dội như trống trận.
Theo sách cổ ghi chép, khi thiên kiêu kinh thế tuyệt luân đúc thành tiên cơ, hắn sẽ thu hoạch được mấy sợi Hồng Mông đạo khí.
Nhưng bây giờ lại là mấy chục sợi!
Chẳng lẽ Từ Bắc Vọng dùng bản nguyên Tinh Thần đúc thành tiên cơ sao?
Không có khả năng!
Từ khi tinh vực Thiên Cầm bắt đầu tồn tại cho đến nay, không ai có thể phát hiện ra loại thần vật này, trừ khi tinh vực bị phá hủy.
Hẳn là…
Bọn hắn có một suy đoán kinh khủng.
Tất cả đều do thiên phú và khí vận của kẻ này!
Nếu thiên phú khí vận cao đến một mức độ nhất định, thì sẽ nhận được quà tặng thiên đạo trong cõi u minh.
“Chọn Từ công tử hay chọn tên phế vật Tể Duy đây?”
“Nghĩ cho rõ, ai có thể mang lại vinh quang cho Nhật Nguyệt Thần Triều? Ai có thể khôi phục tiên khí của vùng đất này?”
“Từ công tử nhất định sẽ bước vào danh sách bảng Ấu Cầm. Đến lúc đó, toàn bộ tinh vực Thiên Cầm đều sẽ nhớ kỹ cái nơi thâm sơn cùng cốc như Nhật Nguyệt Thần Triều này!”
Nhân cơ hội này, Lệ Quỷ Tam lớn tiếng gào thét, cảm xúc mãnh liệt đến mức điên cuồng.
Tê tộc, Khoáng giáo, Tân gia Thần Triều, cả ba bên đều không tự chủ gật đầu, nội tâm kịch liệt sục sôi.
Nhất định phải là Từ công tử!
Sau khi tận mắt chứng kiến, bọn họ nhận về một cú sốc quá lớn, chỉ sợ quãng đời còn lại khó mà bình phục được.
Không ngờ rằng, Nhật Nguyệt Thần Triều nho nhỏ lại có những nhân kiệt xuất chúng như vậy!
Ngay cả cung chủ Tể Thiền của Quảng Cầm Khuyết cũng bắt đầu dao động, khi Duy Nhi đột phá cũng không có động tĩnh gì, mà… Từ công tử quả thật giống như phôi thai của thiên đạo, sự chênh lệch giữa hắn và Duy nhi đâu chỉ vạn lần?
Bà ta hiểu rõ tâm lý của Duy Nhi, hắn chỉ có thể tạo được một chút danh tiếng ở Đông Hoang,còn nam nhân trẻ tuổi này thực sự có khả năng được xếp vào danh sách bảng Ấu Cầm.
Tể Thiền nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía con trai với vẻ mặt tuyệt vọng.
Tể Duy cúi đầu nuốt vị đắng chát trong cổ họng, chỉ khi thực sự chứng kiến động tĩnh đột phá này, hắn mới nhận ra thực lực kiêu ngạo của mình nực cười đến mức nào.
Một số người sở hữu tài năng vượt trội bẩm sinh, nam nhân được tắm trong ánh sáng thần tiên thuộc một trong số đó.
Khi nam tử áo trắng bước ra một bước, thiên địa đã khôi phục sự yên tĩnh trong khoảng khắc.
Nam nhân đứng sừng sững trong hư không, khí chất cao quý vô cùng, ưu tú đến mức làm cho người khác không dám nhìn thẳng vì sợ bỏng mắt.
“Ta nghe nói, ngươi muốn khiêu chiến với ta?”
Một giọng nói ấm áp truyền đến, nam tử áo trắng mỉm cười nói.
Nụ cười này đã làm lu mờ mỹ cảnh của Băng Tuyết Sơn Mạch.
“Không…”
Tể Duy lắc đầu như đánh trống bỏ dùi, vội vàng phủ nhận.