Chiêm Minh Cử Uy gật đầu liên tục.
Trong lòng hắn, Từ công tử có khả năng chiếm giữ những vị trí đứng đầu bảng Ấu Cầm, hoàn toàn xưng bá tại Đông Hoang.
Xếp hạng của hắn càng cao, Băng Tuyết Cầm Cung thu hoạch càng lớn.
Môn phái của sáu mươi người đứng đầu bảng Ấu Cầm sẽ được ban thưởng một dòng suối tiên cực phẩm, tiên khí dồi dào sẽ tỏa ra toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Triều, đệ tử của các tông môn còn lại cũng được hưởng dụng.
Huống hồ, quan trọng nhất là…
Mặt trời lặn phía tây thì ngươi không xứng, mặt trời mọc phía đông thì ngươi là ai?
Khi Từ công tử còn là một chú chim non, bọn họ hào phóng ban phát ân huệ cho hắn, chờ đến một ngày nào đó, Từ công tử trở thành Côn Bằng bay lượn giữa bầu trời, quan sát chúng sinh trong tinh vực, sao hắn có thể quên lãng những ơn huệ lúc đầu chứ?
Lui xuống một bước, nhận lại nhân quả, gia tộc Chiêm Minh nhất định sẽ nhận một phần lễ vật.
Chiêm Minh Cử Uy biết rõ năng lực của mình, cả đời này của hắn cũng không hy vọng bước vào cảnh giới Ngụy Thần, nhưng nếu có sự tương trợ của Từ công tử, chuyện không thể nhất định sẽ trở thành có thể!
Nghĩ đến đây, Chiêm Minh Cử Uy tức giận nói: “Chúng ta hãy mời tất cả các thế lực lớn, mọi người ngồi xuống nói chuyện trước, nếu đàm phán không ổn thì cứ thế mà lật bàn.”
Lệ Quỷ Tam cũng là có ý đị này, ông ta nhìn về phía Công Nghi tiên tử.
Công Nghi Sơ sớm đã có dự tính này, nhưng vì e ngại Băng Tuyết Cầm Cung thế đơn lực bạc. Nhưng bây giờ đã có cơ hội, nàng nhất định phải khiến cho Quảng Cầm Khuyết chắp tay dâng lên vị trí danh ngạch.
…..
…..
Trước cổng Băng Tuyết Cầm Cung, đủ loại liễn xa cổ xưa chiếm cứ cả bầu trời, phát ra khí tức bàng bạc mênh mông.
Bảy thế lực hạng nhất của Nhật Nguyệt Thần Triều đều đã tề tựu tại đây, Băng Tuyết Cầm Cung, Quảng Cầm Khuyết, Phù Tông, gia tộc Chiêm Minh, Tê tộc, Khoáng giáo, Tân gia Thần Triều.
Một tòa cầm đài sừng sững trong hư không, tông chủ Tể Thiền của Quảng Cầm Khuyết xuất hiện với khuôn mặt lạnh, ba vị còn lại cũng không giấu nổi sự tức giận.
Giáo huấn của tổ tông là bất di bất dịch!
Trong mấy chục vạn năm, quy củ vẫn luôn luân phiên tiếp diễn, ngươi nói cải biến liền cải biến ư?
Huống hồ, tại sao vị trí danh ngạch không thể dành cho thiên kiêu của thế lực chúng ta?
Nếu bọn họ đồng ý vào lúc này, thiên kiên đại diện của Băng Tuyết Cầm Cung nghiễm nhiên trở thành người của Nhật Nguyệt Thần Triều, mặt mũi của các thế lực còn lại sẽ đặt ở đâu?
Chuyện liên lụy đến lợi ích, lập trường tuyệt đối không được lung lay!
“Việc này rất quan trọng, xin ba vị giúp ta.”
Tể Thiền thi triển thủ đoạn truyền âm, thần sắc nghiêm nghị nhìn về phía ba người đứng gần đó.
Người đứng đầu của ba thế lực kia ăn ý gật đầu, bọn họ đã nhận ra một tín hiệu không tốt trong cuộc thương nghị vừa rồi, không ngờ gia tộc Chiêm Minh và Phù Tông lại ngoan ngoãn nghe lời Công Nghi Sơ, cố gắng hết sức để tranh giành vị trí danh ngạch.
Nếu ba thế lực này liên minh lại, vậy sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện của Nhật Nguyệt Thần Triều. Vì lẽ đó, nếu bọn họ muốn sống bình an qua cơn nguy nan, thì tạm thời cần phải liên minh để chống lại đối phương.
“Tể Khuyết Chủ, ngươi nhất định phải trở mặt sao?”
Công Nghi Sơ bước ra, khí tức lạnh lùng lập tức bộc phát.
Tể Thiền không hề sợ hãi, chế giễu lại: “Có thể thử xem.”
Bà ta vốn chiếm giữ đại nghĩa, vị trí danh ngạch vốn dĩ nên thuộc về Quảng Cầm Khuyết. Để hồi báo cho chủ nhân Đông Hoang, bà cũng có lý do riêng của mình.
Đôi má ngọc bích của Công Nghi Sơ phát ra ý lạnh, Chiêm Minh Cử Uy và Lệ Quỷ Tam cũng bày ra bộ dáng âm trầm.
Họ Tể không ăn cứng cũng không ăn mềm, đề nghị trao đổi lợi ích của bọn họ cũng không thành công, bà ta thề phải đem vị trí danh ngạch về cho nhi tử.
“Ke ke ke ke ke ke, ngươi định để Tể Duy mất mặt sao?”
Lệ Quỷ Tam cười mỉa mai.
Tể Thiền thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh rồi cười nói: “Cũng chẳng bằng phế vật Phù Tông, chỉ cần một chiêu của tên nhà quê đã có thể lấy cái mạng chó của đệ tử nhà ngươi rồi. Nếu ta là ngươi, ta cũng không có mặt mũi nào đứng trong địa bàn của Băng Tuyết Cầm Cung nữa.”
Đối với thủ đoạn khiêu khích vụng về này, Lệ Quỷ Tam lại gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Từ công tử chính là tài năng vô song, kẻ được chết dưới tay hắn cũng vinh hạnh vô cùng.”
“Vô sỉ!”
Ngay cả người đứng đầu của ba gia tộc khác cũng cảm thấy ghê tởm trước hành động của Lệ Quỷ Tam, hắn ta không thấy hổ thẹn mà ngược lại còn dương dương tự đắc đánh mất tôn nghiêm của Nhật Nguyệt Thần Triều.
“Nhiều lời cũng vô ích, bất kể có thủ đoạn gì, Quảng Cầm Khuyết đều tiếp nhận.”
Tể Thiền giận dữ vung tay áo, bước lên xe ngựa của mình.
Nếu cuộc thương lượng đổ bể, bà ta nhất định sẽ trở mặt với đám người này, cũng sẽ không giao ra vị trí danh ngạch.
Công Nghi Sơ cau mi lại, khuôn mặt có chút ưu sầu.
Điều quan trọng hơn hết, vị trí danh ngạch Nhật Nguyệt Thần Triều cần phải được bảy thế lực cùng nhau đề cử. Đến phiên nhà ai có được vị trí danh ngạch, thì những thế lực còn lại đều sẽ thuận nước đẩy thuyền, và đây vốn là luật lệ cố định.
Nếu Quảng Cầm Khuyết kiên quyết phản đối, thì bọn họ hầu như không có hy vọng gì. Trừ phi chủ nhân Đông Hoang ban thêm một vị trí danh ngạch, nhưng người đó liệu còn quan tâm đến Nhật Nguyệt Thần Triều nho nhỏ đó sao?
“Tể Duy, Từ công tử sẽ giết ngươi trong vòng ba chiêu.”
Chiêm Minh Cử Uy gầm lên, giọng nói như sấm.
Tể Duy là nhi tử bảo bối của tông chủ Quảng Cầm Khuyết, hắn cũng đi theo mẫu thân, hiện đang ngồi trong xe ngựa.
Sau khi nghe được câu này, Tể Duy tức giận đến mức đỏ mặt bừng bừng, cơ bắp căng cứng.
“Tộc trưởng Chiêm Minh, ngươi đang hạ nhục tại ta sao?”
Giọng điệu của Tể Duy ung dung như cũng, hắn sải bước ra ngoài, đôi mắt dài hẹp ánh lên một tia kiêu ngạo.
Quả nhiên trẻ tuổi nóng tính, lại bị mắc câu bởi phép khích tướng vụng về như vậy… Ba thế lực còn lại đều than thở.
Mặc dù bọn hắn cũng không kỳ thị với những kẻ nhà quê đến từ thế giới bị vứt bỏ, nhưng xuất thân của đám người này thấp hèn như cỏ rác, cho dù có thiên phú đến mức nào, thì cũng có thể lợi hại đến đâu chứ?
Chín phần mười đám nhà quê đều là nô bộc đào mỏ. Người may mắn được gia nhập vào tông môn thì cũng chỉ làm công việc bẩn thỉu như nuôi thú dữ, vô cùng gian nan cực khổ, luôn bị người khác khinh thường phỉ nhổ.
Nhưng không thể không thừa nhận, tên nhà quê họ Từ là một ngoại lệ.
Giải Ách cao phẩm đã giết chết hai Nhân Tiên trung phẩm. Hơn nữa, những gì được tiết lộ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, có lẽ hắn ta vẫn có thể tranh đấu với Tể Duy Nhân Tiên cao phẩm.