Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 376: Cảm giác được vạn người sủng ái lại giản dị tự nhiên như thế (3)




Lúc này, nam tử áo trắng tuấn mỹ đi về phía trước, khuôn mặt mang theo nụ cười ôn nhuận tự nhiên.

Con ngươi xanh thẳm trong veo hiện lên một tia thành khẩn, câu nói này của hắn khiến Lục Ánh bà bà vô cùng xấu hổ.

Lục Ánh bà bà đột nhiên phát hiện một luồng khí tức uy nghiêm đáng sợ đang tới tới lui lui trên người mình, nếu như bà ta thật sự hành động thiếu suy nghĩ, cung chủ nhất định sẽ đánh chết bà mà không chút lưu tình.

Bốp!

Bà ta cử động cánh tay, hung hăng cho mình một bạt tay.

“Từ chân truyền, lão thân nhất thời nóng vội…”

Khuôn mặt của Lục Ánh bà bà đột nhiên đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.

“Trưởng lão, chuyện này làm sao có thể?”

Từ Bắc Vọng luống cuống giao ra tiên thảo chữa thương.

“Vô cùng tuấn mỹ, thiên phú dị bẩm, tâm địa thiện lương, tấm lòng son sắt…”

Tất cả trưởng lão đều hết sức vui mừng với hành động không chấp nhặt hiềm khích của Bắc Vọng.

Băng Tuyết Cầm Cung còn cầu mong gì hơn?

Vận mệnh cuối cùng cũng chiếu cố tông môn, tương lai sừng sững trên đỉnh Đông Hoang chắc chắn không phải lời nói suông!

Còn chuyện Phong Địch, bọn họ đương nhiên sẽ không nhắc đến nữa, thậm chí còn hận không thể cho Từ Bắc Vọng thêm vài món đồ vì tông môn không đủ điều kiện.

“Tiểu Vọng, ngươi lui ra đi.”

Giọng điệu Công Nghi Sơ vô cùng thân thiết.

Nàng ta muốn bàn bạc với các trưởng lão cấp cao để thay đổi tông quy một lần nữa, tận lực thu thập tài nguyên đỉnh cấp từ bên ngoài, thoả mãn con đường tu hành của Vọng nhi.

“Đệ tử xin được cáo lui.”

Từ Bắc Vọng lễ phép thi lễ, sau đó lạnh nhạt rời đi dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của chư vị trưởng lão.





Sau khi Từ Bắc Vọng phi qua năm đỉnh núi, hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một lão bà có mái tóc cháy khét, một cô bé búi tóc trái đào.

Từ Bắc Vọng từng xem qua quyển sổ ghi lại về những người trong tông môn, hắn biết bọn họ chính là Đường chủ của Luyện đan đường và Luyện khí đường.

“Bắc Vọng, đây là một phần lễ nhỏ tỏ chút tâm ý của bọn ta.”

Bà lão vứt ra lít nha lít nhít chai chai lọ lọ rồi vội vã chạy về để tiếp lửa cho lò luyện đan.

“Cái này…”

Từ Bắc Vọng hơi xấu hổ.

“Tiểu Vọng, ngươi chỉ cần nhỏ máu tươi vào những trận pháp này thì có thể sử dụng ngay lập tức.”

Cô bé búi tóc ngoẹo đầu, giao ra một thứ giống như đồng tử tinh thạch cho hắn, xung quanh còn có vô số trận văn trôi nổi.

Nói xong, cô bé ném cho Từ Bắc Vọng một ánh mắt cỗ vũ mong đợi, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

“Ai cha!”

Từ Bắc Vọng thở dài một tiếng, cũng không biết cảm tạ thế nào.

Những người phi thăng đều trải qua cuộc sống không bằng chết, cả ngày bị thúc đào mỏ như trâu ngựa, mà sao ta vẫn sống tốt như thế này.

Có lẽ đây là phiền não của mỹ nam tử chăng?





Trở lại động phủ, Từ Bắc Vọng ném tất cả tiên dược vào Linh trì, sau đó ôm con rối rồi nằm vào đó.

Hắn tiếp tục nói chuyện phiếm với lão đại về những chuyện lý thú vừa xảy ra.

Từ Bắc Vọng luôn có một dự cảm, cho dù là cách trăm triệu tinh vực, lão đại vẫn có thể nghe thấy những lời của hắn thông qua con rối.

“Trước mắt, ti chức đã đi vào quỹ đạo chính.”

Từ Bắc Vọng ôm chân ngọc sáng bóng long lanh, xúc cảm quả thực giống nhau như đúc, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng vô cùng quen thuộc, nhưng vì con rổi không thể cử động, cho nên vẫn tồn tại một sự khác biệt rất lớn.

Trên con đường biến thái này, hắn càng chạy càng xa…

Có điều.

Dựa vào tính chiếm hữu biến thái, cùng với chứng bệnh tâm thần phân liệt của lão đại…

Nàng cố ý để lại con rối này, có lẽ cũng hy vọng chó săn thoả mãn một chút tình thú.

Sau khi thưởng thức một hồi, Từ Bắc Vọng tắm rửa trong linh dịch rồi chìm vào suy nghĩ.

Hắn có thể sẽ bóc lột sạch giá trị của Băng Tuyết Cầm Cung rồi cao chạy xa bay.

Nhưng mà hành động như vậy còn không bằng loài súc sinh, hắn chắc chắn không làm được.

Nhưng nếu tốc độ tu luyện suy giảm theo thời gian, hắn không thể tránh khỏi kết cục bị mọi người chất vấn.

Hắn vẫn phải đi ra khỏi vùng an toàn, xông xáo một trận ở Đông Hoang, cố sức cướp đoạt tài nguyên, nâng cao tốc độ tu luyện.

….



Năm tháng dài đằng đẵng, nháy mắt đã trôi qua ba năm.

Động phủ của Từ Bắc Vọng ở Băng Tuyết Cầm Cung luôn luôn bao phủ trong dị tượng kinh khủng, hư ảnh Thần thú cấp bậc Tiên linh che khuất bầu trời.

Điều này quá chấn động lòng người, sự sùng bái và ngưỡng mộ của mọi đệ tử tông môn dành cho Từ sư huynh cũng đạt tới cực hạn!

Đi kèm với sự dẫn dắt không biết vô tình hay cố ý của các trưởng lão sư môn, mười vạn đệ tử ở Băng Tuyết Cầm Cung đều tin Từ sư huynh có thể gánh vác trách nhiệm phục hưng sự nghiệp vĩ đại của tông môn!

Trong động phủ, Từ Bắc Vọng hấp thu toàn bộ Đạo Quả của Tiểu Thế Giới.

Dù tu vi cũng không có hiều tiến bộ, nhưng hắn cũng thu hoạch rất nhiều hiểu biết sâu sắc về nhân quả, âm dương và các đạo vực khác nhau.

Lúc này, hắn ta đã khai thác triệt để tất cả bảo vật trên người.

Bất quá, nỗ lực tạo dựng dị tượng trong khoảng thời gian qua đã mang lại cho hắn một vầng hào quang không gì sánh được.

Ba năm nay, cứ cách một tháng, một đống tài nguyên tu luyện lại được đặt bên ngoài động phủ, đám người này quả thật đã phụng dưỡng hắn như một lão phật gia.

“Ta phải báo đáp việc này thế nào đây…”

Từ Bắc Vọng cảm khái một tiếng, bỏ con rối vào nhẫn trữ vật rồi chắp tay đi ra.