Từ Bắc Vọng lấy con rối ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có chút sinh khí nào.
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không kỵ sư miệt tổ…”
Hắn vội vàng bổ sung thêm.
“Ti chức hiện tại không có khả năng tự vệ, đợi đến khi tu luyện tới cảnh giới Nhân Tiên sẽ lập tức rời khỏi Đông Hoang…”
Từ Bắc Vọng nói một mình rồi nhìn chằm chằm vào đôi môi tươi đỏ ướt át, hắn đột nhiên nghĩ….
Mặc dù không động tới, nhưng xúc cảm trên da thịt vẫn rất mềm mại và lưu lại mùi thơm rất hấp dẫn.
Biến thái quá đi, biến thái quá đi…
Sau khi giày xéo con rối của lão đji hồi lâu, Từ Bắc Vọng nằm vào trong ao, chuẩn bị bế quan tu luyện dựa vào tiên khí nồng đậm.
Một khi hấp thu triệt để tinh hoa Cổ thần, hắn đoán chừng tu vi của mình sẽ tăng mạnh.
Thật ra, hắn đã bắt đầu hấp thu tinh hoa Cổ Thần ở Cửu Châu, nhưng vì hoàn cảnh có giới hạn, không có cách nào chuyển đổi thành tiên lực một cách triệt để.
Rốt cuộc, hắn bây giờ đã có thể an tâm tu luyện rồi.
….
….
Từ Bắc Vọng tu luyện không màng ngày tháng, tám năm trôi qua trong nháy mắt.
Trong mắt các đệ tử Băng Tuyết Cầm Cung, Từ sư huynh là một người cực kỳ quái dị.
Bọn họ nghe nói, hắn ta chưa từng bước ra khỏi động phủ, không tiếp nhận đạo pháp đan dược, ngay cả Tiên tinh cũng không cần.
Hàng năm, đệ tử đều có thể thu hoạch được một lượng tài nguyên từ tông môn, địa vị càng cao tài nguyên càng nhiều.
Nhưng Từ sư huynh này giống như tăng sư khổ hạnh, chỉ biết vùi đầu tu luyện.
“Không hổ là tên nhà quê, cứng đầu ngoan cố.”
“Ngươi thì biết cái gì, cần cù bù thông minh, chậm chập phải dậy sớm, đó cũng là một cách thức để lại ấn tượng tốt trong lòng cung chủ.”
“Ha ha, ta cười đến rụng răng.”
Nam đệ tử ngoại môn buồn bực buồn chán, mồm lại bắt đầu bàn tán mỉa mai.
Đổi lại là người bình thường, hắn ta nhất định sẽ đến nịnh bợ cung chủ, cho dù được ban thưởng bất kỳ thứ gì thì cũng đủ chống đỡ qua một trăm tám mươi năm khổ tu.
Hoặc là đến trước mặt các đại trưởng lão để đi tìm một chút cảm giác tồn tại, lợi ích về sau còn thiếu sao?
Cho dù thế nào đi nữa, hắn ít nhất cũng phải gặp mặt tám đệ tử chân truyền khác đúng không? Đó gọi là lễ nghi!
Đã sẵn thân phận địa vị nhưng lại không biết tận dụng, đúng là tên nhà quê phung phí của trời!
Một vài nữ đệ tử không thể giải thích, bản thân các nàng cũng không hiểu rõ mạch não của Từ sư huynh tuấn mỹ này rốt cuộc như thế nào nữa.
Coi như khổ tu tám mươi năm, chẳng lẽ có thể đột phá Giải Ách trung phẩm hay sao?
Nhưng vào lúc này, một đàn hạc trắng bay lượn trên bầu trời, một nữ nhân mặc y phục xanh lá cất giọng the thé: “Tên nhà quê đạt cảnh giới cao phẩm Giải Ách.”
Cái gì?
Một đám đệ tử ngoại môn nghẹn họng nhìn chằm chằm, trong lòng không ngừng chấn động kịch liệt, phản ứng đầu tiên là bọn họ đã nghe lầm.
Đùa cái gì vậy?
“Đừng đùa.”
Có đệ tử trừng mắt nhìn.
Phụ nhân đáp xuống, phủi tuyết trên người, sắc mặt vô bờ bến, cất giọng nói: “Hoàn toàn là sự thật.”
“Ta làm việc vặt ở dược phòng đã nghe thấy trưởng lão Luyện Đan đề cập qua, tông môn bên trên đều đã để ý đến sự biến động đột phá này.”
Sau khi âm thanh rơi xuống, chúng đệ tử quả thật ngạc nhiên kinh hãi, chuyện này hoàn toàn thay đổi phạm vi nhận thức của bọn hắn.
Một trăm năm đột phá một cấp đã coi như là thiên phú xuất chúng!
Năm mươi năm đột phá một cấp là đệ tử chân truyền được chú ý nhất tông môn.
Tám năm đột phá hai cấp, đây chính là quái vật kinh hoàng trong truyền thuyết!
Tinh vực Thiên Cầm chúng ta chưa xuất hiện tốc độ phát triển bá đạo đến mức này…
“Ta vẫn không tin!”
Có đệ tử mặt đỏ lên, kiên quyết cho rằng đây chỉ là tin đồn nhảm.
Phụ nhân làm việc vặt không giải thích nhiều, cười cười phi nhanh đi xa.
Quá chấn động!
Quả thực đã đả kích đạo tâm nàng!
Tin tức này như ôn dịch truyền khắp toàn bộ tông môn, đệ tử khắp nơi điên cuồng tìm trưởng bối hỏi thăm.
Mãi đến khi tông chủ hạ lệnh không cho phép bàn tán chuyện này nữa.
Rất rõ ràng, tên nhà quê này đã trở thành kỳ tích không thể tưởng tượng nổi!
“Nhặt được bảo bối rồi!”
Phu nhân đưa Từ Bắc Vọng vào tông môn hết sức phấn khởi, bà ta liên tục tiếp nhận ban thưởng từ bên trên, chỉ riêng tiên dược trăm ngàn năm đã cầm tám bình, không những thế còn có đủ loại tài nguyên quý hiếm.
Chính nàng có tuệ nhãn nhìn thấy châu báu, cho nên mới chiêu mộ cho tông môn một đệ tử bảo bối!
…
…
Trong động phủ, Từ Bắc Vọng chậm rãi mở mắt, đôi mắt xanh thẳm bùng nổ hào quang dị dạng.
Tĩnh tọa Linh Trì đã sớm khô cạn, ngay cả một giọt linh dịch cũng không còn sót lại.
“Cuối cùng cũng hấp thu triệt để.”
Tu vi của hắn sở dĩ tăng nhanh như vậy là vì tinh hoa từ trái tim Cổ Thần.
Phải biết rằng, đẳng cấp của chủ nhân tinh vực Thiên Cầm thấp hơn Cổ Thần một bậc, hắn ta hoàn toàn có thể phá huỷ cả tinh cầu này, tinh hoa ẩn chứa tiên lực nồng đậm bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Hắn thu lại con rối lão đại dưới thân, chuẩn bị rời khỏi động phủ đến tông môn nhận tài nguyên tu luyện.
Không sai, nàng ngậm hắn đã tám năm.
Thậm chí, hắn rút ra còn thấy rất tê…
Từ Bắc Vọng lờ mờ nghi ngờ, lão đại cách xa tinh vực trăm triệu dặm có lẽ cũng cảm ứng được con rối này.
Nếu thật sự cảm nhận được, nàng sẽ thiến chó săn mất…