“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Một nữ tu nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt tựa đang nhìn một kẻ lỗ mãng.
Từ Bắc Vọng lễ phép mỉm cười, lặp lại: “Tại hạ muốn khiêu chiến Cốc Lương Thành, nhưng không biết quy trình như thế nào.”
Sau khi âm thanh phát ra, rất nhiều đệ tử ngoại môn choáng váng, hoa mắt, như thể bị sấm sét đập trúng!
Đúng là hoang đường.
Đơn giản là nực cười!
“Tên nhà quê này điên rồi sao?”
Có đệ tử gào lên.
Thật xấu hổ, đường đường là Băng Tuyết Cầm Cung, thế mà chứa chấp một trò cười vô tri như vậy?
“Nơi đây là Tiên giới, không phải là xó xỉnh lúc trước của ngươi.”
“Ngươi không còn nắm quyền sát sinh trong tay, mà là một con sâu kiến miễn cưỡng tìm đường sống!”
“Ngươi có tin không, chỉ cần rời khỏi Băng Tuyết Tầm Cung, ngươi thì sẽ bị tán tu xé nát trong vòng chưa tới một năm.”
Nữ tu dùng ngôn từ chuẩn xác, hai má ngọc đỏ bừng lên vì kích động.
Lời nói gần xa đều ẩn chứa ý định mỉa mai chế giễu, thật ra đó là hảo tâm của nàng, hi vọng nam tử tuấn lãng này bỏ cuộc giữa đường.
Đừng có đắm chìm trong quá khứ nữa, tiếp nhận hiện thực đi.
Bắt đầu từ thân phận đệ tử ngoại môn, đi lên từng bước một, trải qua mấy ngàn năm có lẽ sẽ có cơ hội bước vào danh ngạch chân truyền, trở thành đối tượng mà tông môn dốc lòng vun trồng.
“Không điên cuồng thì không sống nổi, tại hạ nghĩ vẫn nên thử một lần.”
Mặt Từ Bắc Vọng không đổi sắc, vẫn cười nhẹ nhàng tự nhiên như cũ.
Nghe vậy, một đám đệ tử ngoại môn quay mặt nhìn nhau.
Người ta còn thừa nhận bản thân mình điên cuồng, bọn họ có thể khuyên gì nữa?
Thử một lần?
Vận khí tốt thì cút về đào mỏ, vận khí không tốt thì trực tiếp bị Cốc sư huynh giết cho thú ăn.
Nhà quê chính là nhà quê.
Ếch ngồi đáy giếng, mỗi ngày đều thế.
“Được, ta thành toàn cho ngươi!”
Khuôn mặt của một tên đệ tử vẫn điềm đạm bình thường, vì sớm đã thấy khó chịu với tên này, hắn ta cười lạnh, lấy ra phù lục tràn ngập tiên hà.
Tờ phù lục này được kết nối với Nhiệm Vụ Đường, chỉ cần thiêu đốt thì tin tức sẽ được truyền đi, rất nhiều đồng môn có thể nhìn thấy. Đến lúc đó, các trưởng lão tự khắc sẽ chạy đến.
“Chờ một chút.”
Nhóm nữ tu ngăn cản hắn lại, lo lắng nhìn nam tử áo trắng: “Chớ làm chuyện điên rồ, được không?”
Giọng điệu dịu dàng lộ ra vẻ quan tâm.
Nam nhân này quá tuấn mỹ, các nàng sao có thể đành lòng nhìn hắn hương tiêu ngọc vẫn…
Tên đệ tử thấy thế thì càng điên cuồng vận chuyển tiên lực để thiêu đốt phù lục, tin truyền đi khắp Nhiệm Vụ Đường.
Trong chốc lát, núi tuyết rung ba đợt mịt mờ, hàng vạn đệ tử ngoại môn nghe thấy thì chạy đến, giữa thiên địa được bị bao trùm bởi màu áo xanh lá cây đậm.
“Cút về!”
Mỹ phụ đoan trang ** xé nát không gian, sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Vọng.
Tâm trạng của nàng từ trước đến nay đều bình ổn, không ngờ cảm xúc lại bỗng nhiên trở nên phẫn nộ.
Bao lâu rồi nàng mới vậy?
Chân trước vừa cảnh cáo hắn tuân thủ tông quy, chân sau liền náo động, gây động tĩnh lớn như vậy.
Nàng ta thẫn thờ, chỉ sợ bị thượng tầng hỏi tội!
“Sau này, đệ tử mặc cho đại trưởng lão xử lý.”
Thần sắc Từ Bắc Vọng cung kính, nhẹ giọng mở miệng.
“Ha ha…”
Mấy vạn đệ tử đứng sừng sững giữa hư không không khỏi cười nhạo, ngươi cho rằng mình còn cơ hội để sống sao?
Khiêu chiến Cốc sư huynh trước mặt mọi người chính là làm nhục, miệt thị Cốc sư huynh!
Chỉ cần là người bình thường đều sẽ hung hăng giẫm chết ngươi, gìn giữ quyền uy của đệ tử chân truyền.
Hơn nữa không thể xúc phạm đệ tử chân truyền?
Vài thập niên trước, mấy đệ tử nội môn hi vọng sẽ được tiến thêm một bước nên đã đi khiêu chiến đệ tử chân truyền yếu nhất, Cốc sư huynh.
Kết quả thì sao?
Ngay cả nguyên thần cũng không thể lưu lại!
Một người là chân truyền, một người là nội môn, giá trị cao hay thấp không cần nói cũng biết. Tông môn đương nhiên sẽ không so đo mà ngầm đồng ý, tận lực cơ hội này để rèn luyện chiến lực của Cốc sư huynh.
“Ngu xuẩn!”
Viện trưởng lão tức giận quát to một tiếng.
Cốt Linh chưa đủ ba mươi tuổi này có khả năng khóa chặt danh ngạch của đệ tử nội môn.
Nếu toàn thân có đại khí vận, thì trở thành đệ tử chân truyền cũng không phải si tâm vọng tưởng.
Nhưng hắn lại cứ muốn tự rước lấy nhục nhã, chọn con đường chết.
Núi tuyết trở nên tĩnh mịch, vô số đệ tử đều đang đợi Cốc sư huynh xuất hiện vẽ lên dấu chấm tròn cho trận đánh nực cười tới hoang đường này.
Biết được nam tử tuấn lãng đến từ thế giới vứt bỏ. Mỗi người đều có thể hiểu, vì tên nhà quê này không thể nào hiểu hết được cảm giác chênh lệch địa vị, cho nên hắn mới làm ra hành động như vậy.
Chỉ tiếc…
Hầu như tất cả các nữ tu ở đây đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Phong thái như ngọc, lại vô cùng tuấn tú.
Hắn không chút sợ hãi nào đứng sừng sững ở đó, lộ ra vẻ lộng lẫy ưu nhã và cường thế mà các nàng chưa từng thấy qua.
Nói tới dung mạo, tất cả nam tử của tông môn ở trước mặt hắn chẳng khác gì so đom đóm với hạo nguyệt, ảm đạm mờ nhạt.
Không, nói đúng hơn là không thể so sánh nổi.
Nhưng chư thiên vạn vực lại là nơi đặt thực lực lên đầu!
Không có thực lực thì chỉ là kẻ yếu giãy giụa vô vọng mà thôi.
Kết quả đã định.
Đẹp như thế mà lại chết, sức mạnh tiêu tan.
Trước mắt bao người, ánh mắt Từ Bắc Vọng không một gợn sóng, biểu cảm rất bình tĩnh.
Có một đạo lý rất đơn giản, Băng Tuyết Tầm Cung nguyện ý chiêu mộ hắn là vì nhìn trúng giá trị thiên phú của hắn. Nếu hắn muốn thu hoạch càng nhiều tài nguyên, thì phải khiến họ phát hiện ra giá trị lớn nhất của mình.
Nếu như không vượt qua được những thứ này thì hắn có tư cách gì làm chó săn của lão đại?
Mặc kệ hậu quả ra sao, hắn nhất định phải thắng cược.
Bởi vì, hắn chưa từng thất bại.
Bông tuyết phiêu đãng đầy trời, từng chiếc xe lộng lẫy hạ xuống, hung thú kinh khủng che lấp chân trời, đây đều là những thứ Từ Bắc Vọng chưa từng thấy qua.
Thậm chí còn có rồng!
Im ắng vẫn hoàn im ắng, nhưng đâu đó có tiếng đàn vô biên vô hạn vang lên, là đạo pháp của đệ tử nội môn.
Các nàng đương nhiên muốn đi qua xem chuyện vui, dù sao tên quê mùa này đã truyền đi khắp tông môn, đâu có ai là không muốn tận mắt nhìn thấy?
“Tựa như là đang nhìn lần cuối ấy.”
Có nữ tử hoạt bát, cười hì hì nói.
Sư tôn ở bên cạnh trừng mắt nhìn nàng, ra hiệu đừng ngả ngớn, nghiêm túc một chút. Tốt nhất là quan sát đạo pháp của Cốc Lương Thành đi.
Nhưng vào lúc này.
Chỗ sâu nhất của núi tuyết truyền đến thanh âm lạnh lùng.
“Tên quê mùa, ngươi chọc giận ta.”