“Tiểu hữu.”
Một giọng nói ôn hòa truyền tới từ bầu trời.
Tiên quang chiếu xuống, không gian xung quanh cũng thay đổi, Từ Bắc Vọng đột nhiên thấy mình xuất hiện ở hư không, trước mắt hắn chỉ còn lại ba đại nhân vật.
Một phụ nhân mặc váy xếp nếp, một đồng tử non nớt thắt tóc sừng dê, và một chàng nam tử nho nhã đang giẫm trên đan lô (lò luyện đan).
Xem ra, sau khi trải qua một hồi thương lượng, hoặc nói là một cuộc trao đổi lợi ích thì đúng hơn, chỉ còn lại ba thế lực tiếp tục tranh đoạt.
“Ngươi biết luyện đan không?”
Nam tử nho nhã hỏi với giọng điệu mong đợi.
Từ Bắc Vọng lắc đầu.
Thật ra, với khả năng lĩnh ngộ của mình, hắn có thể dễ dàng tiếp thu kỹ năng luyện đan, thậm chí còn có thể đạt tới trình độ thành thục.
Thế nhưng, hắn không học cái này từ lão đại.
Có cần thiết đâu?
Một nhà hai người, chỉ cần lão đại biết làm là được.
Đáy mắt nam tử nho nhã thoáng hiện một tia thất vọng.
Giá trị của tên này đã giảm đi một chút, nhưng vẫn rất đáng để tranh đoạt.
“Luyện khí thì sao?”
Đồng tử nói bằng giọng non nớt.
Từ Bắc Vọng lại lắc đầu.
Lão đại biết làm rồi.
“Có thể học mà.”
Cậu bé nói.
Từ Bắc Vọng làm vẻ lúng túng: “Tư chất luyện khí của tại hạ ngu dốt, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho người khác, nếu không chê…”
“Thôi.”
Cậu bé khoát khoát tay.
Chưa từng tiếp xúc với luyện khí, nếu phải dạy lại từ đầu thì đúng là lãng phí thời gian.
Cậu bé và nam tử quay đầu nhìn nhau, xem ra, tên nhà quê này chỉ tinh thông võ đạo.
“Đàn thì sao?”
Người phụ nhân khí chất xuất trần lạnh nhạt hỏi, bà ta cũng không ôm hy vọng gì.
Nào ngờ.
Người mặc áo choàng trắng nhẹ giọng nói: “Tại hạ có biết chút ít.”
Sao?
Ba người quả thực kinh ngạc, trông còn có vẻ không dám tin.
Một tên nhà quê mà cũng dám nói mình hiểu sơ cầm đạo?
Hừm!
Người phụ nữ vươn tay ra, một chiếc đàn cổ màu đỏ nhạt xuất hiện giữa không trung.
“Thử xem.”
Nàng không chớp mắt.
Ngón tay thon dài của Từ Bắc Vọng khẽ vuốt dây đàn, tiếng đàn trong suốt du dương cất lên, chim cầm thú dữ từ bốn phương tám hướng đều chỉ dám đứng quanh quẩn quanh đó.
Coong!
Tiếng đàn vui thích thư giãn bỗng lên xuống đột ngột!
Như tiếng gầm thét của dòng nước chảy xiết, chấn động cả thiên hạ!
“Gào…”
Toàn bộ đám thú dữ đều nhanh chóng chạy trốn, nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục lan truyền, bốn băng năm rách.
“Ngừng!”
Phụ nhân nở nụ cười thoả mãn, vui sướng nói: “Thiên phú cầm đạo không tệ, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Băng Tuyết Cầm Cung.”
Vừa nói, bà ta phất tay, hai phiến Tiên tinh đồng thời xuất hiện.
Sự rung động ở đáy mắt cậu bé và chàng thanh niên dần dần bình phục, bọn họ đã hiểu rõ, với năng lực cầm đạo của người này, Băng Tuyết Cầm Cung nhất định phải đoạt lấy hắn ta!
Nếu vẫn còn không thức thời tranh đoạt, họ sẽ chỉ tự xé rách mặt mũi, đắc tội với Băng Tuyết Cầm Cung.
Thay vì tùy tiện gây thù, chi bằng cầm lấy tiên tinh rồi rời đi, sẵn tiện còn bán một phần nhân tình.
“Chúc mừng!”
Hai người rất có phong độ, sau khi nhận lấy Tiên tinh liền cáo từ rời đi.
Từ Bắc Vọng uyển chuyển cự tuyệt lời mời đồng hành của phu nhân, tự mình điều khiển phi thuyền, đi theo sát phía sau đàn liễn.
Phi thuyền màu tím này là thành phẩm luyện chế của lão đại, ẩn chứa không ít tiên lực, nhưng khi nhìn vào thì không khác Tiên khí bình thường là bao.
Hắn cũng hiểu biết sơ bộ về Băng Tuyết Cầm Cung.
Đây là một trong những thế lực đứng đầu ở Nhật Nguyệt Thần Triều, có thể được xem như là bá chủ một phương, nhân số bao gồm mười vạn đệ tử, mỗi cung chủ đều là cường giả Thiên Tiên đỉnh phong.
Tuy Đông Hoang có vô số vương quốc động thống, nhưng toàn bộ Đông Hoang cũng chỉ chiếm một phần nhỏ trong lãnh thổ của tinh vực Thiên Cầm.
Băng Tuyết Cầm Cung nằm trong tinh vực Thiên Cầm, cũng chỉ có thể xếp trong mười tám thế lực đứng đầu, nhưng lại càng ngày càng suy thoái.
Nhưng Từ Bắc Vọng thật sự không có ghét bỏ gì, một nơi trú thân ổn định tốt hơn nhiều so với việc lang thang khắp nơi.
Chờ đến khi tu vi tăng lên, hắn sẽ nghĩ cách truyền tống vào tinh vực kế tiếp, ngao du chư thiên vạn vực.
…
…
Năm vòng mặt trời treo cao trên bầu trời, nhưng thiên địa lại bao phủ trong gió tuyết bạo ngược, ngân quang chói mắt.
Những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng giống như người khổng lồ màu bạc đứng sừng sững giữa trời, tông môn nối nhau đan xen trong tuyết, phơi bày cảnh tượng kỳ diệu như vẻ đẹp của mỹ nữ đang ôm tỳ bà để che mặt.
“Tới rồi.”
Thái độ của phu nhân mặc váy xếp vô cùng lạnh nhạt, không còn thân thiện như lần trước nữa.
Từ Bắc Vọng vẫn điềm tĩnh như cũ, không biểu hiện một chút khó chịu nào.
Lúc chiêu mộ thì tỏ ra nhiệt tình ân cần, sau khi vào cửa thì bỏ mặc tự sinh tự diệt.
Cũng giống như nhân viên chào hàng, lúc chào hàng thì hận không thể trở thành đứa con trai quỳ liếm chân mẹ, nhưng sau khi mua hàng vài ngày, số điện thoại của bọn họ liền không liên lạc được nữa.
Dù sao đi nữa, thân phận trước mắt của hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, làm sao có thể được coi trọng chứ?
Phu nhân cầm lệnh bài óng ánh trong tay, sau đó dẫn Từ Bắc Vọng biến mất ở sơn môn.
Không hổ là thế lực của tiên giới, nơi nơi đều nồng đậm tiên khí, chỗ nào cũng có đại điện to lớn, từng thân ảnh mặc áo xanh bay qua bay lại ở phía chân trời.
“Chờ ở đây.”
Phu nhân bỏ lại bốn chữ, xé tan không gian rồi biến mất.
Từ Bắc Vọng khoanh tay đứng đó, thưởng thức phong cảnh lộng lẫy của băng nguyên.
Hắn quan sát một lúc, lập tức nhận ra nữ đệ tử đã chiếm tám phần tông môn, dù sao cũng là tông môn chủ luyện cầm đạo, mà tâm hồn của nữ tử trong trẻo hơn nam tử rất nhiều, cực kỳ phù hợp với đàn vực.