Từ Bắc Vọng ngơ ngẩn hồi lâu. Trái tim của hắn như bị bóp chặt, khó lòng chịu đựng thêm được nữa!
Những suy tư cứ mãi dâng trào, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Trước mắt hắn vẫn còn phảng phất bóng dáng của một nữ nhân cao quý lạnh lùng, đôi chân ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, dù có thưởng thức trăm triệu lần cũng vẫn không thỏa, hương thơm cơ thể quen thuộc, mùi vị vương vấn, tất cả những thứ ấy…
Đã trở thành một thứ huyền ảo xa vời không với tới!
Thần tộc Thất Quan Vương!
Danh chấn tiên giới, được hàng trăm hàng vạn tu sĩ kính ngưỡng!
Sự chênh lệch về thân phận địa vị giữa lão đại và tuỳ tùng, há có thể hình dung chỉ bằng một cái rãnh trời?
Giờ phút này, Từ Bắc Vọng vừa cảm thấy tự ti, nhưng cũng vừa tự hào. Hai cảm xúc hoàn toàn tương phản quẩn quanh trong lòng hắn, nhưng không hề mâu thuẫn với nhau dù gì một chút.
Lão đại uy chấn tứ phương, phát ra vô số hào quang quanh người, chó săn của nàng cũng được hưởng thụ sung sướng, hắn nên là người vui vẻ nhất thiên hạ ngang dọc này mới phải.
Nhìn thấy biểu tình biến hoá của nam tử tuấn mỹ, Vương Sinh an ủi: “Đừng tuyệt vọng, các nhân vật ở cấp bậc ấy là những người mà những con kiến hôi như chúng ta mãi mãi không thể tiếp xúc được.”
Từ Bắc Vọng cố gắng duy trì sự tỉnh táo, tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì xảy: “Hoàng Cẩm Sương đứng thứ ba bảng Vấn Đỉnh, tu vi của người này như thế nào vậy?”
Vương Sinh nhấp một ngụm trà, nở nụ cười thân thiện.
Tên này cũng chẳng khác gì hắn, đều là cỏ dại đê tiện tầm thường, nhưng lại thích chú ý đến những cây đại thụ trên trời kia.
Nhưng ai mà chẳng có mộng tưởng đâu, dù cho vĩnh viễn không thể đạt đến cấp bậc ấy, nhưng vẫn nhen nhóm một tia hi vọng thì cũng tốt mà.
“Ngài ấy chỉ còn cách Thần Linh nửa bước nữa.”
Thanh âm của Vương Sinh tràn đầy cung kính.
Người chỉ vừa chín trăm tuổi, nhưng đã đạt đến cảnh giới Lạc Thần.
Vì để so sánh một cách trực quan nhất, Vương Sinh nói tiếp: “Hiện tại, đệ tử chân truyền của chủ nhân tinh vực Thiên Cầm là Thiên Tiên đỉnh phong, xếp hạng 978364 trên bảng Vấn Đỉnh.”
“Dĩ nhiên, dựa vào thiên phú của ngươi, về sau có thể leo lên cảnh giới Nhân Tiên thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn lên đến Địa Tiên thì đúng là hy vọng hão huyền.”
Hắn ta không có ý giễu cợt, chỉ đang phán xét dựa trên sự thật.
“Tại sao lại là họ Hoàng?”
Từ Bắc Vọng giả vờ tò mò.
Vương Sinh tận hưởng cảm giác phô trương chỉ bảo người khác, hắn chậm rãi nâng chén trà lên, hỏi: “Ở thế giới bị vứt bỏ của các ngươi có các loại thần thú quý hiếm như Chân Long, Phượng Hoàng không?”
“Có.”
Từ Bắc Vọng gật đầu.
Vương Sinh ung dung thong thả nói: “Khi tiến vào tiên giới, Phượng Hoàng phải niết bàn, tự thiêu sống bảy lần, nếu vẫn còn sống sót sau nỗi thống khổ dài đằng đẵng sẽ trở thành Thất Hải Thần Hoàng.”
“Nhất tộc Thất Hải Thần Hoàng đã bị một thế lực thuần phục trong lần kỷ nguyên trường hà đầu tiên, từ đó trở thành thần thú bổn mạng cho thế lực ấy.”
“Không sai, đó chính là Thần tộc Thất Quan Vương, người trong tộc lấy Hoàng làm họ.”
Vừa dứt lời, hắn lại thở dài một tiếng: “Chờ đến khi ngươi hoàn toàn hiểu rõ Tiên giới thì sẽ biết sự kiện Thần tộc Thất Quan Vương bị hủy diệt là tin tức chấn động đến nhường nào.”
“Tất cả tộc nhân đều bị diệt vong sao?”
Từ Bắc Vọng hỏi.
“Cũng không hẳn, đạo thống bị phá hủy, toàn bộ Đạo Quân trong tộc chết sạch, các cường giả Tranh Độ, Thiên Đế, Lạc Thần cũng không biết đã chết bao nhiêu người, nếu còn sống thì chắc cũng đã ở ẩn.”
Vương Sinh buồn bã lại, tình cảnh như vậy cũng chẳng khác gì diệt vong, Thần tộc Thất Quan Vương chỉ còn lại quá khứ vinh quang, toàn bộ cổ tinh Tử Vi đã bị phân chia hết sạch.
“Dù cường đại đến đâu thì cũng đến hồi tiêu vong, có lẽ đối thủ cũng khủng bố lắm nhỉ?”
Từ Bắc Vọng tùy ý lên tiếng, giống như đang tự lầm bầm với chính mình.
Quả nhiên, Vương Sinh đã bị kích thích, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Thế nhân chỉ mới biết về hai đạo thống đỉnh cấp đã tham gia vào việc này, đó chính là Thần tộc Nhật Bất Lạc và một quốc gia trường sinh bất tử.”
“Thần tộc Nhật Bất Lạc có quyền phát biểu rất lớn tại Thiên Đình, ngoại trừ Hoàng Cẩm Sương đã bỏ mạng, sáu người đứng đầu còn lại trong bảng Vấn Đỉnh đều đến từ quốc gia trường sinh bất tử.”
“...”
Như một tiểu dân đang bàn về quốc sự, Vương Sinh từ tốn miêu tả về sức mạnh kinh khủng giữa hai Thần tộc cường đại này.
Cuối cùng, hắn bổ sung một câu: “Những thứ ta đọc được từ điển tịch cũng chỉ là một góc của toà băng sơn.”
Từ Bắc Vọng yên lặng không nói gì, hắn cố gắng áp chế cơn phẫn nộ, huyết dịch trong cơ thể đang dâng trào vì cừu hận.
Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ san bằng hai đại thần tộc ấy thành bình địa!
Điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, hắn nắm bắt được tin tức mấu chốt trong lời Vương Sinh…
Thiên Đình.
Đó là hệ thống quản lý toàn bộ cơ cấu của chư thiên vạt vật, từ những việc lớn như phân tranh thế lực giữa các đạo thống, đến những việc nhỏ như các trận tử đấu giữa tu sĩ, lẳng lặng thâm nhập vào ti tỉ tinh vực như một mạng nhện dày đặc.
Chẳng hạn như những sứ giả ở thế giới bị vứt bỏ chính là bọn tiểu lại hèn mọn của Thiên Đình, bọn hắn phạm phải sai lầm nên bị trừng phạt, lão nhân Thiên Cơ cũng là một trong số đó.
Mà người đứng đầu của các tinh vực lớn cũng do Thiên Đình ủy nhiệm. Một trong những tài nguyên mà tu sĩ ở tiên giới vẫn luôn khao khát mơ ước chính là được đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong Thiên Đình, sở hữu bối cảnh ngút trời từ đó.