Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 358: Mang theo hào quang vạn trượng đến gặp ngươi (2)




Đệ Ngũ Cẩm Sương đi về phía trước mấy bước, đưa lưng về phía chó săn, che giấu tâm tình mất mát của mình.

Từ Bắc Vọng không nói gì, hắn lấy đàn ngọc được đúc từ mười món Thần khí.

Trước mặt hắn là một dải tinh quang lấp lánh, bên trên chằng chịt các điểm sáng xuyên thẳng.

“Đây không phải quê hương mình.”

Thiếu nữ xinh đẹp bối rối, mặc dù meo meo hơi ngốc, nhưng vẫn nhớ kỹ đường về nhà.

Lông mi Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ run: “Hắn không đi cùng chúng ta.”

Nàng vừa dứt lời, đàn ngọc bộc phát nguồn tiên lực mạnh mẽ, dây đàn cũng vang lên tiếng leng keng dữ dội, đánh vào giữa màn sáng, một lỗ đen sâu thẳm ngay tức khắc xuất hiện.

Sau một lúc sững sờ, Phì Miêu đột nhiên bĩu môi, đôi mắt long lanh tràn ngập nước.

“Không, meo meo không muốn tách ra.”

Nàng chạy về phía tiểu phôi đản, vừa ôm vừa khóc sướt mướt.

Từ Bắc Vọng cảm thấy nội tâm của mình va chạm với một cục bông, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của con mèo ngốc.

Đệ Ngũ Cẩm Sương quay người, đôi môi khẽ mở: “Ta cũng không muốn để ngươi chịu bất kỳ tổn thương nào nhưng ta tạm thời không thể bảo vệ ngươi được nữa.”

Ngữ điệu của nàng vô cùng ôn nhu, giống như đang cố gắng kìm chế thương cảm.

“Không muốn!”

Phì Miêu nghẹn ngào năn nỉ, lớp trang điểm mơ hồ trên mặt cũng nhòe đi.

“Ti chức biết.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng lộ ra ý cười.

Tu vi của lão đại cũng phải bắt đầu từ con số 0, cho dù địa vị có cao quý đến đâu, thực lực không đủ cũng sẽ bị chèn ép vài phần, những người thân cận cũng sẽ lạnh nhạt với nàng.

Mà nàng đến từ Thần tộc Hoàng Kim, trong cơ thể mình lại ẩn chứa một giọt tinh huyết của Thần tộc, những con người trên cao kia tuyệt đối sẽ không cho phép hắn tồn tại.

Rất cẩu huyết, nhưng đây chính là hiện thực.

Từ Bắc Vọng hắn chỉ là một tên nhà quê đến từ thế giới bị vứt bỏ.

“Ta đâu phải đi chết, ngươi khóc làm gì chứ?”

Từ Bắc Vọng gõ đầu Phì Miêu, sau đó giao ra chiếc túi Càn Khôn mà lão đại đã đặc biệt luyện chế, nó sẽ không bị vỡ nát khi ra khỏi Cửu Châu.

“Đồ ăn vặt mà ngươi thích đều có ở trong đây.”

Hắn nhét vào bàn tay ngó sen của thiếu nữ.

“Có bánh ga tô không?”

Phì Miêu ngẩng đầu, lã chã chực khóc

Từ Bắc Vọng:”...”

Tốt lắm, con mèo ngu xuẩn nhà ngươi, nhanh như vậy đã nín khóc rồi!

“Meo meo tin tưởng ngươi.”

Phì Miêu ngượng ngùng lau nước mũi lên chiếc áo choàng trắng, mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói.

Nàng đần nhưng không ngốc, cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của ba người.

Nếu như tiểu phôi đản gặp phải nguy hiểm, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chịu chết mà không thể làm gì, đó mới là cực hình gian nan nhất.

“Đến đây.”

Sắc mặt của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn lạnh lùng như mọi khi.

“Tuân lệnh.”

Bộ dạng và tư thái chó săn vẫn khúm núm giống như lần đầu mới gặp nàng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương vươn đôi tay mềm mại ra, ôm lấy đầu hắn, đôi môi đỏ mọng mềm mại hôn lên, tham lam lưu luyến.

Cặp đùi mượt mà kẹp bên hông chó săn, hắn nắm chặt ngón chân hồng hào rồi tỉ mỉ xoa nắn vuốt ve.

Mỹ nữ lại ủ rũ cúi đầu, vừa hâm mộ vừa chua xót, nhưng nhớ tới việc sắp phải biệt ly chó săn, nàng lại gạt nước mắt tiếp tục khóc.

Không biết qua bao lâu, Đệ Ngũ Cẩm Sương vén tóc mai tán loạn, nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.

“Trả lại cho ngươi.”

Nói xong, nàng phất tay áo, hàng đống y phục hiện ra, hương thơm quanh quẩn quanh chóp mũi.

Sườn xám, đai đeo váy, áo đầm, chân váy, vớ tơ đen tơ trắng…

“Không có ngươi, bổn cung cũng không mặc để làm gì, chờ ngươi tự tay mặc cho bổn cung.”

Màn sương trong đáy mắt tản đi, nàng khôi phục biểu cảm lạnh lùng, cao quý tao nhã như ban đầu.

“Ừm.”

Chó săn thu hết y phục vào nhẫn trữ vật.

“Nhưng nếu ngươi dám tới gần một nữ nhân nào, bổn cũng sẽ tru di cửu tộc nàng, phá hủy tinh vực của nàng, sau đó đánh ngươi vào địa ngục, vạn kiếp không được luân hồi!”

Gò má Đệ Ngũ Cẩm Sương phát ra hơi lạnh, đôi mắt lóe lên một tia sát ý tàn nhẫn.

Đối mặt với cảnh cáo kinh khủng như vậy, chó săn vội vàng nói đồng ý.

Hắn không ngạc nhiên trước tính khí chiếm hữu biến thái của lão đại, nàng nói được, nhất định sẽ làm được.

Mặc dù tu vi hiện giờ của nàng đang ở giai đoạn khởi đầu, nhưng với khí vận, thiên phú, cùng với bối cảnh, thì tốc độ tu luyện của nàng sẽ tăng trưởng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Đến lúc đó, nàng nhất định có thể phá hủy cả một tinh vực, giết chết tỉ tỉ chúng sinh.

“Meo meo cũng sẽ dùng meo meo quyền, đập nát cái tinh vực đó luôn.”

Thiếu nữ xinh đẹp vẫn còn vương vấn nước mắt, khuôn mặt xị ra, biểu tình hung ác.

Ngón tay Đệ Ngũ Cẩm Sương đong đưa dây đàn, khí linh yêu hồ bảy đuôi tự động bay ra, khiếp đảm sợ hãi quỳ xuống đất.

“Cầm lấy.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương ném cho chó săn, uy hiếp lần nữa: “Nhớ cho rõ, không cho phép dính dáng đến bất kỳ nữ nhân nào!”

Chỉ một câu mà nàng nhấn mạnh tận hai lần, như vậy cũng đủ hiểu tính chất nghiêm trọng của vấn đề này rồi.

Chó săn nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, hắn có chút hít thở không thông này, lớn tiếng nói: “Trong hàng ngàn hàng vạn thiên hà, ta chỉ nhìn một mình ngươi.”

Lời vừa dứt, hắn cũng không quay đầu mà bước thẳng vào trận pháp truyền tống.

“Ù ù ù…”

Phì Miêu khóc hu hu, nhanh chóng chạy về phía tiểu phôi đản, nhảy lên rồi dán bờ môi anh đào của mình vào môi của hắn.

“Meo meo chờ ngươi…”

Nó mới nói được nửa câu thì đã bị Đệ Ngũ Cẩm Sương dùng một chưởng vỗ bay ra xa.

Trong hố đen sâu thẳm, Từ Bắc Vọng không nhịn được mà quay đầu lại, hắn ra vẻ thản nhiên nói: “Nương nương, đợi ti chức mang theo hào quang vạn trượng tới tìm người.”

Bóng người dần trở nên hư ảo rồi biến mất ở chỗ sâu nhất trong trận pháp truyền tống.

Đệ Ngũ Cẩm Sương dừng chân hồi lâu, chậm rãi ngồi xuống, nàng ôm đầu gối, nhấm nháp cảm xúc ly biệt khổ sở tràn ngập trong tim.