Cầu thang vàng kim dần dần biến mất ở Cửu Châu, Từ Bắc Vọng nhắm hai mắt lại, đắm chìm trong đại dương hào quang rộng lớn.
Đệ Ngũ Cẩm Sương quan sát tinh vực trôi nổi có quy tắc ở đằng xa, khuôn mặt tinh xảo trở nên lạnh lẽo như băng tan.
Ta đã trở lại rồi.
“Mau mở mắt ra đi!”
Thiếu nữ hồn nhiên đang ôm cánh tay của tiểu phôi đản, đôi mắt to tròn còn lung linh hơn cả sao trời.
Nhờ vào sự gia trì của tín niệm chúng sinh ở Cửu Châu, Từ Bắc Vọng khó khăn lắm mới có thể luyện hoá toàn bộ sức mạnh công đức và tín ngưỡng.
Hắn từ từ mở mắt, nhìn thấy một cảnh tượng mà suốt đời chẳng thể quên.
Tinh không được bao trùm trong một màu sắc trắng sữa rực rỡ, Ngân Hà tuôn ra khí tức bàng bạc như dòng suối chảy xiết đổ vào vô tận.
Những vì sao hùng vĩ đến gần trong gang tấc, khiến cho lòng người trở nên mê mẩn theo đúng nghĩa đen.
Dùng tay hái sao!
“Nhìn chân.”
Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu, nũng nịu nói.
“Không.”
Từ Bắc Vọng lạnh lùng từ chối.
Ta không thèm nhìn bàn chân của ngươi, ta chỉ yêu thích đôi chân tuyệt phẩm của lão đại mà thôi.
Dĩ nhiên, nếu lão đại không có ở đây thì sẽ là chuyện khác.
“Meo meo nói ngươi cúi đầu.”
Thiếu nữ xinh đẹp chu môi trừng mắt nhìn hắn, nội tâm có chút mất mát.
Từ Bắc Vọng nhìn xuống, ba người bọn họ đang giẫm lên một quả cầu hình bầu dục màu nâu, hội tụ bởi hàng trăm triệu ánh sao lộng lẫy mà huyền bí.
Đây nhất định là đại lục Cửu Châu.
Bởi vì địa hình ở Cửu Châu chủ yếu là các dãy núi thổ nhưỡng, đại dương chỉ chiếm một phần nhỏ, nên hành tinh được bao trùm bởi màu nâu.
“Ngươi đã đến.”
Một giọng nói tang thương vang lên, tinh quang không khỏi chấn động, thế giới Cửu Châu khẽ khàng run rẩy.
Nơi phát ra âm thanh là một phương trời chất đầy đất đá, ba chữ cứng cáp hữ lực ‘Thiên Thần Giới’ xuất hiện bên trên, mỗi viên đá lớn trông giống như con rồng khổng lồ.
“Sao tiền bối lại ở đây?”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, khách sáo chào một câu.
Kẻ vừa cất giọng nói chính là con quái vật thi hành nhiệm vụ ở Thiên Xu, đạo khí Hồng Mông cũng xuất phát từ đây.
Trên con đường phi thăng, hắn có thể cảm ứng được đạo khí Hồng Mông bên trong tiên môn. Nếu không một tia khí tức này, hắn nhất định không thể tiến vào cánh cừa tiếp dẫn.
“Chờ ngươi.”
Đôi mắt đỏ rực của con quái vật khổng lồ không hề nhúc nhích, giọng nói cũng không ẩn chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Ầm ầm.
Một viên đá ngọc bích óng ánh hình tròn xuất hiện trước mặt Từ Bắc Vọng.
“Đây là chìa khóa của Thiên Xu, nếu gặp phải nguy cơ sinh tử, ngươi có thể trốn vào đó, cơ hội chỉ có một lần.”
“Ta hy vọng có thể nghe được tên ngươi trong tương lai sắp tới.”
Quái vật khổng lồ nói xong, đầu đập vào trong tinh hà rồi biến mất nhanh chóng.
Thổ dân Thiên Thần Giới được siêu thoát vì đã hoàn thành sứ mệnh của mình, nó đồng thời chúc nam tử trẻ tuổi này luôn gặp chuyện thuận lợi trên con đường trường sinh.
“Cất nó đi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương dạo bước xung quanh tinh vực, mái tóc tung bay, tà váy bồng bềnh, dáng vẻ mỹ lệ không gì sáng được.
Hành vi của quái vật khổng lồ không làm nàng ngạc nhiên chút nào.
Lão đại lên tiếng, nỗi băn khoăn trong lòng chó săn lập tức bị gạt bỏ, hắn liền cất viên đá ngọc bích đi.
Coi như có thêm một lá bùa cứu mạng, trong trường hợp nguy cấp vượt ngoài tầm kiểm soát, hắn cũng còn cơ hội thoát thân.
Từ Bắc Vọng cũng không cần hỏi thêm, viên đá này nhất định có rất nhiều hạn chế, nhưng hắn tự tin mình sẽ không cần dùng tới nó, và cũng không muốn dùng đến.
“Ngươi cứ nhìn hắn làm gì?”
Con ngươi Đệ Ngũ Cẩm Sương trầm xuống, nàng nhìn chằm chằm vào Phì Miêu.
Thiếu nữ xinh đẹp dời tầm mắt rồi miễn cưỡng cúi đầu.
Meo meo rất thích tiểu phôi đản, muốn hắn ôm hôn rồi liếm chân mình.
Đúng rồi, meo meo cũng trộm luôn một đôi tất màu đen.
“Đi.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh giọng nói.
Ba người phi nhanh ra khỏi tinh vực, sau đó bắt gặp vô số tập kích trên đường đi, nhưng tất cả đều bị lão đại né tránh vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi trở lại vạn vực chư thiên, khí vận của lão đại và con mèo ngu xuẩn bắt đầu phát huy tác dụng.
Mèo ngốc lanh lợi vuốt mép váy, đeo ngôi sao đặt lên đỉnh đầu rồi thận trọng hỏi: “Meo meo có đẹp không?”
Vừa hỏi, nó vừa chạy loạn khắp nơi.
Chó săn sợ chết khiếp, sau mấy lần suýt bị ánh sao đánh tan thành bột, hắn lập tức ôm chặt cái eo nhỏ uyển chuyển của lão đại.
Không hổ là thể chất xui xẻo, nếu như phi thăng một mình, hắn bây giờ đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo rồi.
“Đó chính là Linh giới.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương để mặc cho chó săn, ngầm cho phép bàn tay không an phận của hắn.
Nàng chỉ chú ý tới tinh cầu sáng long lanh phía trước, khí thể óng ánh bồng bềnh.
Mà các tinh cầu xung quanh, khắp nơi đều là hình xoắn ốc với vô số kẽ hở, trong kẽ hở là vô số thi thể, đầu lâu chất đống như núi, máu tươi nhuộm thành một mảng đỏ thắm nhìn thấy mà giật mình.
“Đó là những kẻ cố gắng trốn thoát, nếu cưỡng ép bản thân xâm nhập vào Tiên giới thì sẽ hồn phi phách tán.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn hắn.
Chó săn xấu hổ cười một tiếng, bàn tay đang sờ loạn ở đùi lập tức rút về.
Khó trách, khi hắn tiếp xúc với cánh cửa tiếp dẫn lần đầu tiên, nương nương đã nghiêm khắc ngăn cản, Linh giới vốn không khác mấy so với lò giết mổ.
“Tiểu phôi đản, meo meo sẽ bảo vệ ngươi!”
Thiếu nữ xinh đẹp không cam lòng đi tới, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào khu vực bằng phẳng trên chiếc váy đỏ.
Ngực phẳng như vậy, sao có thể bảo vệ ta đây?
Đệ Ngũ Cẩm Sương không nói một lời nào, nàng cảm nhận khí tức ở gần trong gang tấc.
Một tia ảm đạm lóe lên trong đây mắt.
Dù đã quá quen thuộc với mùi vị của tên tiện nhân này, nhưng nàng vẫn rất mê luyến như cũ.
Từ Bắc Vọng vẫn còn mắt lớn trừng mắt nhỏ với con mèo ngu xuẩn kia, nhưng cảm xúc bi thương nồng đậm trong lòng như chuẩn bị tràn ra bên ngoài.
Khi yêu thương một người, hắn sẽ luôn để ý từng chi tiết nhỏ nhặt của nàng.
Chỉ cần chú ý tới ánh mắt lưu luyến của lão đại, tác phong chậm chạp không giống thường ngày, giống như nàng đang hy vọng thời gian trôi chậm một chút.
Từ Bắc Vọng hiểu rõ, có lẽ bọn họ sắp phải chia tay rồi.
Hắn vốn dĩ vẫn còn ảo tưởng trong lòng, hi vọng ba người bọn họ có thể tiếp tục đi cùng nhau.
Phù Miêu vẫn giữ bộ dạng không tim không phổi mà khoe khoang thân hình xinh đẹp cùng đôi chân trắng nõn của mình.
Tinh vực mênh mông tựa hồ như không có khái niệm thời gian, hai người dắt tay nhau đi xa.