Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 355: Cung tiễn (6)




Bốn bóng người đứng trước cánh cổng đồng trên đỉnh tháp, lo lắng đi qua đi lại.

Bốn người đều đang cầm một mảnh vỡ trong tay, nhưng cánh cổng bằng đồng lại có năm lỗ.

Còn thiếu một mảnh! Ở ngoài cùng bên phải, là một người đàn ông với vẻ mặt kiên quyết, đúng là Tiêu Phàm.

“Nghe nói Từ ác liêu đi tiêu diệt Ma Quật, hắn có lẽ sẽ không tới đây đâu nhỉ?”

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng. Hắn đã trở thành chim sợ cành cong, mỗi lần chuẩn bị đoạt được cơ duyên thì cái tên đáng ghét đó lại xuất hiện!

Với tu vi hiện giờ của tên ác liêu này, hắn ắt hẳn sẽ chướng mắt với món đồ này.

Khôi phục cảm xúc trong lòng, Tiêu Phàm thong thả mở miệng: “Các vị đừng nóng vội, người đang có mảnh vỡ nhất định sẽ nhận được chỉ dẫn mà tới đây.”

Ba người kia nhìn nhau một lúc, sau đó quyết định chờ thêm nửa tháng, mỗi người tìm một chỗ rồi ngồi xếp bằng để tĩnh tâm.

Tiêu Phàm vừa mới dựa vào vách tường để ngồi xuống, cơ thể của hắn đột nhiên cứng đờ.

“Ta là ai?”

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, hắn giống như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ vĩnh hằng, đầu óc trở thành một mớ hỗn độn, tràn ngập đủ loại hình tượng kỳ quái.

“Ta là thiên kiêu của Ám Duệ nhất tộc.”

“Ta muốn phi thăng, ta muốn khôi phục lại vinh quang trong quá khứ của Ám Duệ nhất tộc, ta là Ma Thần!”

Cuối cùng, tất cả các hình tượng đều cô đọng và hội tụ thành một đốm sáng. Ánh mắt của Tiêu Phàm có chút mơ hồ, giống như vô cùng lạ lẫm với khung cảnh trước mặt.

Bản thân Ma Thần vốn luôn quen thuộc với hư vô cô quạnh, cho nên hắn khó có thể thích ứng với thân thể của Tiêu Phàm này trong khoảng thời gian ngắn.

Đây là bí pháp huyền diệu nhất của Ám Duệ nhất tộc, dù Ma Thần chỉ biết được một chút da lông, nhưng hắn cũng có thể qua mắt được thiên đạo, mượn xác để hoàn hồn khi chỉ còn một hơi thở.

Nói đến Thiên Đạo, Ma Thần đoán rằng người này cũng là hạng người đại khí vận, vận mệnh của hai người cũng cực kì phù hợp với nhau, cho nên hắn nên mới có thể đoạt lấy thân xác này.

Mười ngày trôi qua.

Ma Thần đã quen thuộc phương thức tu luyện của loài người, đồng thời cũng đã tiếp thu ký ức của Tiêu Phàm.

Lòng căm thù sâu sắc của người này đối với Từ ác liêu sâu sắc đến mức khiến hắn phải ngày đêm trằn trọc, nằm mơ cũng thấy cảnh chính tay mình đâm chết tên ác liêu.

“Cùng chung kẻ thù!”

Đây là số mệnh sao?

Giọng nói âm trầm của Ma Thần giống như âm thanh ở quỷ vực, hắn vô cùng đồng cảm với linh hồn của Tiêu Phàm, cho nên bây giờ cỗ thân thể này thật sự rất phù hợp với hắn!

“Bây giờ tạm thời không có cách báo thù, đợi đến khi ta phi thăng đến chư thiên vạn vực, ta sẽ giúp ngươi băm vằm tên ác liệu này thành vạn mảnh.”

Ma Thần lẩm bẩm một mình, quyết tâm dùng thân thể của con người này để phi thăng.

Tám mươi năm.

Chỉ cần tám mươi năm.

Ma Thần tự tin mình có thể siêu thoát.

Nhưng vào lúc này.

Ầm ầm ầm!

Cả tòa Phật pháp tan thành bột mịn trong khoảnh khắc, bốn người đồng thời lộ ra ngoài.

“Tiêu lão đệ, đừng lẩn trốn nữa.”

Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến từ hư không, một nam tử mặc áo choàng trắng bay đến, toàn thân bộc phát khí tức khó nói nên lời.

Sau khi nhận được cái liếc mắt của Từ Bắc Vọng, ba người còn lại đồng loạt quỳ xuống, giống như bọn họ vừa mới xúc phạm đến Minh Thần cao quý.

Ma Thần run rẩy cả người, sự tình đáng cười vớ vẩn nhất trên thế gian đã xảy ra.

Bọn hắn đến đây sao?

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng quan sát nam tử có dung mạo kiên nghị.

Sau lần ly biệt trước đó, hắn vẫn không quên Tiêu ở rể, cho nên cố ý uy hiếp thánh địa Đại Diễn, lần theo tung tích và tìm ra núi Lạn Đà.

Nếu không giết Tiêu ở rể, tâm trạng của hắn khó có thể viên mãn vẹn toàn.

Bây giờ cũng có thể hoàn thành ý nguyện rồi.

Khi Từ Bắc Vọng đang muốn nghiền nát con kiến này, đột nhiên hắn phát hiện một cảnh tượng kỳ lạ.

Hai tòa tháp khí vận.

Đều là chín mươi tám tầng ánh sáng…

Trong lòng Từ Bắc Vọng phát ra tiếng cười. Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

“Mèo ngốc, ma nguyên đến rồi.”

Hắn nhìn về phía chiến thuyền.

“Mặc kệ ngươi!”

Phì Miêu rống lên, nó vẫn còn đang tức giận.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của Ma Thần, nam tử áo trắng phi đến.

“Đừng hận ta, con đường trường sinh vốn dĩ rất tàn nhẫn.”

Ngay khi lời vừa dứt, cơ thể Tiêu ở rể nứt vỡ, một viên ma nguyên trong suốt như pha lê rơi xuống, đi kèm với hai đốm sáng khí vận.

Từ Bắc Vọng nuốt đốm sáng khí vận rồi vội vàng kiểm tra tháp khí vận của mình. Không có gì ngoài ý muốn, ánh sáng vẫn không thể lấp đầy tầng thứ hai.

“Tiểu phôi đản, meo meo đến rồi!”

Phì Miêu nín khóc, nhoẻn miệng cười tươi, nó thi triển thiên phú “Chạy nhanh nhanh”, thân hình mũm mĩm vọt tới, chụp lấy ma Nguyênrồi nhét vào miệng.

“Không hổ danh là con trời trong thế giới bị vứt bỏ.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương ưu nhã bước đến, nàng không khỏi tán thưởng vận cứt chó của chó săn.

“Chó ngáp phải ruồi…”

Từ Bắc Vọng cũng rất cạn lời, hắn chỉ muốn đến giết Tiêu ở rể thôi mà. Mắt nhìn xung quanh, chú ý đến mảnh vỡ quen thuộc.

Hắn cũng có mảnh vỡ này, nhưng đã vứt đi từ lâu như đồ bỏ đi.

Lần đầu tiên cướp đoạt bảo vật của Diệp chuột tầm bảo ở kinh thành, trong đó có một thứ chính là mảnh vỡ này.

Với tu vi bây giờ của hắn, bất luận cấm chế gì đều vô dụng,

Cánh cửa bằng đồng ầm ầm sụp đổ.

“Vận cứt chó.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chân ngọc lên dẫm lên ngực chó săn vài cái.

Một một cây Trích trượng nằm yên tĩnh bên trong cánh cổng bằng đồng, một ngọn núi cao chót vót đột nhiên phát ra ánh sáng, đài sen Phật Tổ đứng sừng sững giữa không trung.

Đó đúng là thần khí cuối cùng…

Dương trượng Côn Luân.

“Tiêu ở rể, cảm ơn ngươi.”

Từ Bắc Vọng âm thầm cảm khái, sau đó cướp lấy Tích trượng tới tay.

Lúc này.

“Hì hì…”

Một tiểu Loli mặc váy đỏ híp mắt to mỉm cười, lúm đồng tiền trên khuôn mặt trắng trẻo hết sức đáng yêu, da thịt trắng nõn hồng hào, hai chân thẳng tắp tinh tế.

Nàng nghiêng đầu đi về phía tiểu phôi đản.

“Meo meo có đẹp không?”

Nàng nâng cằm đắc ý.

Sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo ở phía xa, chó săn trả lời trái lương tâm: “Bình thường thôi.”

Hắn mong sao mong trăng lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được. Nếu con mèo ngốc này khoác lên mình bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản, chắc chắn sẽ dễ thương đến mức khiến trái tim của hắn tan chảy.