Lòng bàn tay Vũ Chiếu chảy đầy mồ hôi lạnh, bà ta đi qua đi lại, trong lòng hiện giờ đang rất khẩn trương.
Cuộc gặp gỡ lần này rất quan trọng đối với bà!!
“Chuyện gì?”
Nam tử áo trắng xuất hiện, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười ôn nhu.
Nếu như trước đây, hắn chuyên môn dùng nụ cười giả tạo để ứng phó với bà, thì hiện tại, hắn rốt cuộc cũng bày ra bộ dạng chân thành.
Hắn thiếu Vũ Chiếu một ân tình.
Nếu không có người cung phụng bên người của nàng ra tay giúp đỡ, chỉ sợ Từ phủ đã thành phế tích từ lâu.
Nếu nói chuyện nhỏ, Vũ Chiếu cố ý muốn hóa giải thù hận.
Nếu nói chuyện lớn, hắn thiếu Vũ Chiếu một ân tình long trọng.
“Bản cung muốn mời ngươi…”
Im lặng một lúc lâu, sắc mặt Vũ Chiếu có chút mất tự nhiên, giọng nói khàn khàn:
“Bản cung muốn sắc phong ngươi làm quốc sư.”
Quốc sư?
Vẻ mặt từ Bắc Vọng không hề thay đổi, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút thích thú.
Cơ gia đang có một mối huyết hải thâm thù với hắn, bọn họ chắc chắn không thể để hắn trở thành Quốc Sư của một nước.
Những lời này quả thật rất vi diệu.
Rất rõ ràng, Vũ Chiếu không thể chờ đợi thêm nữa, bà ta muốn xưng đế, trở thành nữ chủ càn khôn.
Thành thật mà nói, Từ Bắc Vọng rất kính nể nữ nhân tâm cơ thâm trầm này.
Chuyển thế luân hồi, sống lại một đời, thoát thai hoán cốt, dấn thân con đường quyền lực, linh hồn phải chịu đựng sự giày vò tra tấn đến nhường nào thì không cần nói cũng biết.
Nhớ lại lời lão đại đã từng nói, nếu Cửu Châu không có nàng, thì người có hi vọng siêu thoát nhất chính là Vũ Chiếu.
Bầu không khí cứng như sắt.
Trái tim của Vũ Chiếu như rơi xuống đáy vực, niềm hy vọng cũng dần tiêu tan.
Bà ta cố gắng thêm một lần cuối cùng, lòng bàn tay xuất hiện Phật Quang, một cảnh tượng hiện lên.
Cơ thể một nam tử trung niên chia năm xẻ bảy, đầu lâu cũng vỡ nát.
Từ Bắc Vọng suy nghĩ thật lâu, sau đps mới nhớ ra nam tử này là huynh trưởng của Vũ Chiếu, Vũ Quốc Cữu — Vũ Thừa Tư.
Đầu danh trạng? (Chém đầu một người để lấy lòng người khác)
Cho dù hắn không quan tâm đến con kiến này, nhưng Vũ Chiếu có thể tự tay giết chết huynh trưởng của mình thì cũng coi như như rất có thành ý.
“Tại sao lại không làm?”
Hắn im lặng cười.
Kế hoạch chuẩn bị lúc đầu bây giờ không cần đến nữa, với tình hình tu vi hiện tại của mình, hắn hoàn toàn không cần đánh cắp chúng sinh chi lực của Vũ Chiếu.
(*)Chúng sinh chi lực: sức mạnh của tất cả chúng sinh.
Còn không bằng thành toàn cho nàng.
Cơ thể căng thẳng của Vũ Chiếu hoàn toàn thả lỏng, nội tâm dâng trào cảm xúc vui sướng không thể diễn tả được.
Từ Bắc Vọng quay người rời đi, đột nhiên lại quay đầu lại nói: “Hi vọng trong tương lai, ta có thể nhìn thấy ngươi ở chư thiên vạn vực.”
Nội tâm Vũ Chiếu nhấc lên sóng to gió lớn, tràn đầy cảm xúc, nhất thời mất khả năng khống chế biểu cảm của mình.
Bí mật nhất của mình đã bị hắn biết sao?
Sau khi cơn chấn động qua đi, bà ta sinh ra một cảm giác may mắn, may mắn đã hóa thù thành bạn với Từ Bắc Vọng. Nếu không, bản thân bà giống như hoàng đế trần truồng, nhất cử nhất động đều bị hắn nhìn ra.
Lúc trước, bà vẫn luôn đối đầu cùng tên ác liêu này, bây giờ nhớ lại thì đúng là trò cười lấy trứng chọi đá.
Nam tử áo trắng đã biến mất từ lâu, nhưng Vũ Chiếu vẫn còn đứng sững sờ ở đó
Phi thăng?
Đó là khát vọng sâu thẳm nhất của nàng, nhưng bà cũng hiểu rõ, cho dù là hoàng đế sở hữu sức mạnh vạn vật sinh linh cũng không chắc chắn có thể siêu thoát.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào ý trời.
Hai kiếp làm người, những việc nên làm đều đã làm, nếu vẫn ôm hận trên đỉnh Cửu Châu, bà ta cũng không thể làm gì hơn.
Phượng liễn mới vừa đến Hoàng thành, một đám đại thần chạy tới quỳ dưới Phượng liễn đồng thanh hô: “Thiên Hậu tuy là nữ tử, nhưng đức hạnh và lòng nhân từ với chúng sinh Cửu Châu đều sáng rõ như ban ngày. Nếu người không xưng đế, tất cả mọi người sẽ bám víu vào điều gì? Người dân tứ hải phải biết đi về đâu?”
“Cung thỉnh Thiên Hậu thuận theo ý trời, ứng theo lòng người, đăng lâm Đại Bảo.”
m thanh đinh tai nhức óc vang vọng, toàn bộ Hoàng thành đều trở nên im lặng.
Đối với cảnh tượng này, biểu tình của quyền quý cả triều kinh hãi. Đó chắc chắn là một âm mưu có tính toán trước để lên ngôi, tất cả những người quỳ gối đều là quan viên của đảng Thiên Hậu.
Rất nhiều đại thần phản ứng nhanh chóng lập tức quỳ xuống hô: “Cung thỉnh Thiên Hậu thuận theo ý trời, ứng theo lòng người, đăng lâm Đại Bảo.”
Thực ra đã đoán được sẽ có ngày này.
Uy danh của Thiên Hậu đã ăn sâu vào từng ngõ ngách của Đại càn, mười năm nhiếp chính của bà ta vô cùng xuất chúng.
Hiện tại, Hoàng đế Tuyên Đức đã bị hành quyết, mọi trở ngại cuối cùng đã bị quét sạch.
Nào biết đối mặt với thỉnh cầu cuồng nhiệt, Vũ Chiếu trong Phượng liễn có chút hoảng hốt, ngượng ngùng nói: “Bản cung là thê tử của Cơ thị, được hoàng đế di mệnh(di chiếu trước khi chết) cai quản xã tắc, sao dám đắc tội? Hôm nay các ngươi luôn mồm muốn bản cung trở thành hoàng đế, chẳng lẽ muốn đẩy bản cung vào con đường bất nghĩa sao?”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Hoàng thành giống như một ngôi mộ u ám, sắc mặt những người ủng hộ biến sắc.
Có ý gì?
Chẳng lẽ Thiên Hậu đổi ý?
Chỉ có một ít đại thần hiểu rõ đây là chiêu trò ba từ ba nhượng(có thể hiểu là lùi một bước để tiến 3 bước). Ngôi vị hoàng đế đã ở gần trong gang tấc, nhưng dù sao cũng phải khiến hình tượng bản thân trở nên đẹp đẽ một chút.
Mọi người trong Cơ gia tức giận tới cực điểm, ai nấy đều cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.
Nhưng câu nói tiếp theo làm cho bọn họ vô cùng tuyệt vọng: “Bản cung sẽ không lên ngôi Hoàng đế/ nhưng bản cung đã hứa hẹn để Từ Bắc Vọng làm Quốc sư.”
Vẽ mặt Vũ Chiếu vô cảm bình tĩnh mở miệng.
Quần thần hai mặt nhìn nhau trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đừng phán xét cuộc sống của một người cho đến khi nắp quan tài đóng lại!
Đây đúng là đòn sát thủ.
Từ ác liêu là người thế nào tất cả mọi người ở Cửu Châu đều biết, tên ác liêu này sao có thể trở thành Quốc sư Đại càn?