Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 344: Đạo Quả trong Tiểu Thế Giới, Vũ Chiếu xưng đế, sắc phong quốc sư (2)




Phì Miêu liếm đầu ngón chân, máu tươi lập tức ngừng chảy.

Mà lớp vỏ xanh nhạt ban đầu của trái Đạo Quả đã chuyển sang màu phấn hồng như quả đào chín cây.

No đủ tươi mới, tiên khí tràn ngập, cộng hưởng cùng tiên lực trong cơ thể Từ Bắc Vọng

“Nương nương, chúng ta mỗi người một nửa.”

Hắn nói.

Miếng thịt trong miệng Phì Miêu lạch cạch rơi xuống, nó nhìn tiểu phôi đản không chớp mắt, nội tâm bị đả kích mãnh liệt, miệng nhỏ nhanh chóng co quắp lại thành một khối.

Ngươi nói như vậy, là nghiêm túc sao?

Hóa ra, meo meo chỉ là một chú hề!

Đệ Ngũ Cẩm Sương rất hài lòng với biểu hiện của chó săn, nhẹ nhàng nói: “Bản cung không cần.”

“Meo meo chỉ là mèo hoang.”

Phì Miêu gục đầu gặm thịt, ấm ức đến phát khóc.

Từ Bắc Vọng nhìn nó, giả mù sa mưa nói: “Ngươi muốn giảm béo mà.”

“Hừ”

Phì Miêu quay mặt sang chỗ khác không thèm để ý đến hai tên bại hoại.

“Nương nương, chúng ta cùng nhau chia sẻ thứ tốt.”

Từ Bắc Vọng lớn tiếng nói.

Đạo Quả này chắc chắn sẽ có lợi với nương nương.

Nhìn bộ dạng kiên quyết của chó săn, Đệ Ngũ Cẩm Sương cong môi, tay áo phất lên, Đạo Quả chia thành ba phần.

Ngay lúc Đạo Quả bị tách ra, trời đất xoay vần, tiên quang sáng chói, đàn cá chép trong ao nhanh chóng nhảy lên, tu vi của Ngư công công đang bị đình trệ cũng trực tiếp đột phá.

Chỉ một tia khí tức thôi mà đã có tác dụng ngoài sức tưởng tượng.

Chó săn há miệng, nuốt một miếng lớn vào trong bụng. Đạo Quả chỉ còn lại bốn phần bảy.

Đệ Ngũ Cẩm Sương ăn hai phần bảy quả.

Phì Miêu một ngụm nuốt Đạo Quả, vẫn còn giận dỗi, tâm tình vô cùng chán nản.

Chó săn liếc nhìn nó một cái, thầm chê trách con mèo vừa ngu ngốc vừa dễ thương.

Nếu để ta tựa chia phần trước mặt nương nương, thì một phần cũng không dám chia cho ngươi.

Sau khi Đạo Quả đi vào trong cơ thể, toàn thân Từ Bắc Vọng như được tắm rửa trong suối tiên, huyết dịch sôi trào không ngừng, giống như được rửa tội một lần nữa, những siêu năng lực đen tối khó hiểu xuất hiện trong đầu.

Ầm ầm ầm!

Không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên kiếp tiếp tục giáng xuống, mây đen bao trùm cả cung Thái Sơ.

Ba đạo sấm sét cùng một lúc, Thiên Đạo không thể tha thứ được nữa, muốn giết người độ kiếp.

Hàng chục cột sấm sét mang theo khí thế kinh thiên động địa cuồn cuộn đập xuống, hàng vạn dị tượng xuất hiện khắp thiên hạ.

“Giao cho ngươi.”

Từ Bắc Vọng nhìn về phía Phì Miêu.

Phì Miêu làm như không nghe thấy, tiếp tục ăn thịt dê nướng.

“Một.”

Giọng nói lạnh lùng của Đệ Ngũ Cẩm Sương vang lên.

“ Hai.”

Chạy!

Phì Miêu thi triển thiên phú “Chạy nhanh” ngay lập tức, nó lẻn vào bên trong biển sấm sét, há miệng nuốt chửng linh dịch sấm sét từng chút từng chút một.

Tuy rằng tiểu phôi đản rất đáng ghét, nhưng ai bảo meo meo thích hắn chứ, meo meo không muốn hắn bị thương.

Động tĩnh lần này lại chấn động toàn bộ kinh thành.

Cung Thái Sơ đẹp đẽ nguy nga dường như đang chìm trong thế giới sấm sét.

Lôi Thần nổi giận, ngày tận thế sắp đến rồi a.

“Thật là biến thái…”

Có người kinh hãi.

Sự tồn tại của hai ma đầu này giống như những con quái vật đáng sợ, có khả năng đổi mới nhận thức của người đời rất nhiều lần.

Đôi cẩu nam nữ này tiếp tục định nghĩa như thế nào là thần tích, như thế nào là thiên phú hiếm có khó tìm.

Trong mắt của bọn hắn, những đại Tông sư từng được ghi vào sử sách dường như là một đám sâu kiến không biết tự lượng sức mình.

Trong sách sử tương lai của Cửu Châu, hai cái tên này sẽ chiếm tròn chín mươi chín trang trong sách sử.

Uy lực của lôi hải cường đại đến đâu đi nữa thì cũng dần dần suy yếu.

Từ Bắc Vọng gắp một miếng sách bò vào trong nồi lẩu như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại.

Trên trời cao, một cánh cổng vàng thấp thoáng nhưng quen thuộc. Dù chỉ thoáng qua trong phút chốc, nhưng Từ Bắc Vọng vẫn kịp thời nhìn thấy.

Ánh sáng tiếp dẫn!

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt nhìn sang, bình tĩnh nói: “Bản cung rất khó trấn áp sức mạnh của mình được nữa. Nhiều nhất là năm tháng, bản cung nhất định sẽ phi thăng.”

Ánh mắt của chó săn có chút đờ đẫn.

Thực ra lão đại có thể phi thăng bây giờ, nhưng nàng vẫn luôn cố tình ngăn chặn, giống như thùng gỗ chứa đầy nước, chỉ cần có thêm vài giọt nước sẽ đổ tràn ngay lập tức.

“Ti chức có thể làm được không?”

Hắn có chút bất an hỏi.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng gần như vậy.”

Câu nói này giống như một liều thuốc an thần, chó săn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần hắn săn giết thật nhiều Bán Bộ Chí Tôn, dùng Minh Đăng chuyển đổi thần hồn thành Minh khí nồng đậm, tăng cường sức mạnh thần công.

Mấy tháng này, hắn phải tăng nhanh quá trình giết chóc.

Chư thiên vạn vực, hoàng đế của các người sắp đến rồi a!

Mặc dù lúc này hắn hơi kém một chút, nhưng Từ Bắc Vọng vẫn không ngăn nổi nhiệt huyết của mình.

Sân khấu ở Cửu Châu thực sự quá nhỏ, chỉ có chư thiên vạn vực xuất sắc ngoạn mục mới là đấu trường mà hắn muốn tranh tài.

“Ngốc nghếch.”

Lôi kiếp đã kết thúc từ sớm, nhìn thấy biểu tình say mê của Từ Bắc Vọng, Phì Miêu hức lên một tiếng.

Sau này bị bắt nạt thì đừng bảo meo meo ra mặt giúp ngươi.

“Khen thưởng cho ngươi.”

Từ Bắc Vọng gặp một cái cánh gà vừa chín vào bát của Phì Miêu.

“Hừ!”

Phì Miêu khẽ hừ một tiếng, coi như ngươi còn có lương tâm.

Trong không khí vui vẻ hòa thuận. Từ Bắc Vọng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, Phượng liễn của Thiên Hậu đang đợi bên ngoài cung Thái Sơ.

“Sau khi trở về thì phải đi tắm trước.”

Giọng điệu Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh nhạt.

Chó săn gật đầu như đã hiểu, lão đại không thích hắn lây dính hơi thở của nữ nhân khác. Hắn lại ăn thêm mấy miếng thịt rồi mới biến mất không thấy tung tích.