Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 341: Quả nhiên là huyết mạch truyền thừa của chuột tầm bảo (2)




Khuôn mặt của Diệp Thí Đạo vằn vện từng tia tơ máu, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ dễ dàng như trở bàn tay, nhưng sau mấy lần khó khăn trắc trở, ông ta cảm thấy bản thân hoàn toàn mất đi khống chế.

Phật Đà phát lạnh xương sống, có chút sợ hãi mà không dám nhìn thẳng phía trước, im lặng thật lâu mới nhẹ nhàng nói một câu: “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”

“Ha ha ha ha ha…”

Diệp Thí Đạo ngửa mặt lên trời rồi cười to, cười đến mức run rẩy cả người, cười đến mức khuôn mặt trở nên quỷ dị như một bóng ma: “Ngươi chưa từng trải qua đau khổ thì đừng lớn giọng thuyết phục người khác, vợ chồng ta mất nhi tử rồi!”

Ông ta điên cuồng gào lên một tiếng, khí tức hỗn độn mênh mông bao phủ thiên địa, sau đó đánh về phía Phật Đà.

Tần Linh dần lấy lại bình tĩnh, bà ta cắn răng chịu đựng, nghiêm giọng nói: “Mau lùi lại, con lừa trọc này muốn kéo dài thời gian cho Đệ Ngũ Ma Đầu.”

Thù hận dâng lên tận trời, Diệp Thí Đạo làm sao nghe lọt, hết đòn này đến đòn khác bay về phía Phật Đà.

Phật Đà cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Trải qua mấy đợt công kích tàn bạo của Diệp Thí Đạo, khóe miệng của ông ta đã bắt đầu chảy máu.

Lúc này, năm cỗ Thần khí bên trong khe hở tiếp tục xoay chuyển theo quy luật, phát ra ánh sáng vô biên bao trùm lấy Từ phủ.

Người cung phụng bên cạnh Thiên Hậu đột nhiên xuất thủ, cảnh tượng này khiến cho rất nhiều cường giả trấn kinh.

Ban ơn để lấy lòng?

Không hổ là Vũ Chiếu am hiểu quyền mưu, luôn là kẻ đi theo chủ nghĩa cơ hội!

CMN khôn khéo!

Trong hoàng thành, Đế Sư nắm chặt hai tay, không dám tham dự vào trận chiến, ông ta còn phải bảo hộ Cơ gia.

“Lùi lại.”

“Mau lùi lại…”

Thân thể Đế Sư trở nên cứng đờ, nôn nóng mặc niệm trong lòng, nếu không đi thì sẽ muộn mất.

Ầm!

Xương cố của Phật Đà phát ra âm thanh răng rắc, đốt sống bị dập nát, áo cà đầm đìa máu tươi. Nếu như phải hứng chịu thêm một đòn công kích nữa, thân thể của ông ta chắc chắn sẽ sụp đổ, chỉ có thể xuất thần hồn để chạy trốn.

“Con lừa trọc, đi chết đi!”

Diệp Thí Đạo rống lên, đánh ra một quyền.

Nhưng vào lúc này.

Khí tức lạnh băng quét qua trời đất, toàn bộ kinh thành như trở thành một hầm băng vô tận không thể nhìn thấy điểm cuối.

“Đi mau!”

Sắc mặt Đế Sư trở nên trắng bệch, trở nên hoảng sợ vô cùng.

Nàng tới.

Sau đó, trời đất nứt ra từng mảnh, một con Phượng Hoàng điên cuồng bay đến, phát ra khí thế ngập trời, giống như sao hoả sụp đổ, khơi dậy hàng vạn ngọn lửa.

“Đi?”

Một bóng người vô song đứng sừng sững giữa bầu trời, mái tóc dài đen trắng tung bay trong gió, khí thế hùng hổ lan tràn vạn dặm.

Ầm ầm ầm!

Toàn bộ kinh thành bị bao phủ trong một màn sương mù màu xám, xác sống âm trầm kêu rên, hài cốt phiêu lãng trong hư không tạo thành hàng rào tứ chi.

Một đóa hoa Bỉ Ngạn trắng như tuyết nở rộ, những cánh hoa hình nhãn cầu mang theo sức mạnh hủy diệt vô tận lao về phía người phụ nữ.

“Muốn giết cả nhà ta?”

Giọng nói của nam tử áo trắng không mang theo bất kỳ độ ấm nào, khuôn mặt lạnh lùng ảm đạm như sắt thép.

Mặc dù sở hữu những món Thần khí này từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn sử dụng.

Hai đầu bút Xuân Thu hợp lại làm một, năm kiện Thần khí không ngừng phát ra âm thanh vù vù mà bao phủ lấy phụ nhân xinh đẹp.

“Họ Từ kia, chính ngươi đã giết Thiên nhi!”

Diệp Thí Đạo giống như rơi vào vực ma, khí huyết tăng vọt, thân hình hóa thành một con rồng hư ảo, huyết dịch tuôn ra như sóng triều.

“Rống…”

Tiếng rồng ngâm vang vọng, chim muông dã thú trong thiên hạ run rẩy kịch liệt, ngạt thở mà ngất đi.

“Cút!”

Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương không chút biểu cảm, nàng khẽ phất tay áo, hái mặt trời đang treo trên bầu trời, sau đó đập tan bằng quy tắc băng hàn.

Cùng lúc đó, khí tức hủy diệt đến từ địa ngục tràn ngập khắp kinh thành, toàn bộ dân chúng đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Mà trong điện Tiêu Phòng, cả người Vũ Chiếu như bị giam cầm, hai chân mềm nhũn mà ngã xuống sàn nhà bóng loáng.

Bà ta mấp máy môi, biểu cảm có chút phức tạp, xấu hổ xen lẫn với giận dữ, thậm chí còn có chút tuyệt vọng vô lực. Bản thân là người chuyển thế luân hồi, kiếp trước còn là Bán Bộ Chí Tôn, bà ta biết rất rõ vì sao mình lại phải thần phục một cách nhục nhã như vậy.

Thực lực chênh lệch quá nhiều.

Trước mặt Từ ác liêu, bà ta như hoá thành một con kiến, có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Quả nhiên.

Năm cỗ Thần khí bao quanh Tần Linh, đóa hoa trắng noãn quỷ dị kao tới, khiến cho Tần Linh thất hồn lạc phách. Bà ta giống như bị đánh gãy xương cốt, cả người mềm nhũn lơ lửng trong không trung.

“Linh nhi!”

Diệp Thí Đạo tuyệt vọng gầm lên, khí tức bi ai tràn ngập trời đất, ông hận thù đến mức phát cuồng, nhưng lại không thể làm gì khác.

Đến khi trực tiếp đối đầu với Đệ Ngũ Ma Đầu, ông ta mới biết thế nào là chênh lệch giữa trời và đất, thậm chí còn không thể cứu viện cho vợ mình.

“Tiểu Thiên, con của ta, nương không nên rời khỏi con, nương tới tìm con!”

Dù sao cũng là cường giả Thánh cảnh, Tần Linh vẫn luôn duy trì ý thức tỉnh táo, lẩm bẩm một mình như đang mê sảng.

Trong thế trận vây công của năm cỗ Thần khí, Hoa Bỉ Ngạn từ từ ăn mòn cơ thể Tần Linh, bà ta hóa thành một bộ xương trắng lạnh lẽo trong giây lát, mục nát loang lổ vô cùng.

“Không!”

Chính mắt nhìn thấy vợ mình chết đi, thân hình khổng lồ của Diệp Thí Đạo vừa quay cuồng vừa run rẩy, máu rồng điên cuồng tuôn ra như suối, đau đớn đến mức mất đi cảm giác.

Mối thù giết con, mối thù giết vợ, đã khiến ông ta hoàn toàn tuyệt vọng!

Tuy nhiên, khoảnh khắc bi thảm nhất đã đến.

Nữ tử váy tím dường như không để ý đến con châu chấu như Diệp Thí Đạo, ánh mặt trời chói chang tạo thành một vòng xoáy rồi đâm xuyên qua thân thể ông ta thành từng mảnh vụn, thần hồn ảm đạm giãy dụa, máu rồng phiêu đãng như mưa rơi.

Nam tử áo trắng vươn tay ra, thu toàn bộ thần hồn và huyết dịch vào trong chiếc đèn lồng màu bạc kỳ lạ.

Cảnh tượng đột ngột dừng lại, thế giới hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch.