Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 340: Quả nhiên là huyết mạch truyền thừa của chuột tầm bảo (1)




Bùm!

Từng sợi ánh kiếm xuất hiện xung quanh Diệp Thí Đạo, như thể chúng có thể chém đứt nhật nguyệt tinh hà ( mặt trời, mặt trăng và các vì sao) bất cứ lúc nào.

“Giết!”

Pháp tắc ánh kiếm mang hội tụ thành một thanh kiếm sát phạt, không màng đến tiếng kêu khóc của nha hoàn nô tỳ trong Từ phủ, phá hủy toàn bộ phủ đệ thành phế tích.

Vô số ánh mắt kinh hãi bất chợt xen lẫn với chờ mong

Keng!

Thanh kiếm giết chóc giống như vừa va phải thiên thạch, tạo ra âm thanh đáng sợ.

Trong khoảnh khắc.

Mái hiên Từ phủ đột nhiên phát ra ánh sáng phù văn rực rỡ, làn sương mù màu tím mờ ảo bốc hơi, giống như đang tạo dựng một cây cầu tế đàn.

“Trận pháp!”

Ánh mắt Diệp Thí Đạo hiện lên một tia lạnh lẽo, lập tức đoán ra đây là tác phẩm của Đệ Ngũ Ma Đầu.

Ông ta dường như đã không thể kiểm soát cơn hận thù trong lòng, năng lượng khủng bố bộc phát ra bên ngoài!

Quy tắc đại đạo lượn lờ xung quanh, khí tức hỗn độn mãnh liệt trào dâng, mọi động thái giữa thiên địa đều bị kéo chậm lại.

Bùm!

Một bàn tay khổng lồ đến mức không nhìn thấy giới hạn đột nhiên hiện lên, sau đó vắt ngang vòm trời rồi bao phủ khắp một mảnh không gian.

Một đòn có thể trấn áp thiên cổ!

Trong tiếng gió thổi vù vù, màn sương mù màu tím đột nhiên biến mất, trận pháp tế đàn vỡ tan.

Diệp Thí Đạo quan sát đám sâu kiến trong phủ đệ, nội tâm không hề có một tia trắc ẩn chỉ có cuồng bạo giết chóc, cùng với…

Khoái cảm báo thù!

Bàn tay khổng lồ nặng nề chụp xuống.

Trong chốc lát.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Hư không nứt ra năm cái khe, bàn tay khổng lồ bị đẩy lùi bởi pháp lực khổng lồ.

Một toà tháp ngưng tụ từ Xá Lợi Tử.

Một thanh trường kiếm rỉ sét loang lổ màu xanh sẫm treo ngược.

Một khối ngọc tỉ rộng bốn tấc, trong suốt được bao phủ bởi thần quang.

Một chiếc vạc ba chân và một nửa cây bút lông ánh vàng rực rỡ.

Một màn này làm những cường giả vây xung quanh Từ phủ chấn động vạn phần, tim gần như ngừng đập.

Hạo Thiên Tháp!

Thái A Kiếm!

Ngọc tỷ truyền quốc!

Đỉnh Thần Nông!

Bút Xuân Thu!

Bốn kiện Thần khí xoay chuyển và thay đổi vị trí bên trên Từ phủ, bày ra uy lực không gì sánh kịp.

Ban đầu, không ai tin tưởng vào lời đồn kia, nhưng giờ thì đã tin rồi.

Đệ Ngũ Ma Đầu và Từ ác liêu chính là một đôi đạo lữ!

Bằng không, một người luôn coi người khác như sâu kiến như nàng lại bố trí trận pháp, ra tay bảo vệ cho Từ phủ?

Một phòng tuyến còn chưa đủ, sau đó còn gia cố thêm một tấm chắn!

Thậm chí còn lấy Thần khí ra làm hậu phương!

Rất nhiều cường giả âm thầm cảm thấy may mắn, bọn họ nhiều lần không nhịn được mà muốn ra tay tiêu diệt Từ phủ, hung hăng trút cơn giận.

May mắn sao, lý trí đã chiến thắng cảm tính, nếu không bọn hắn sẽ hoá thành bột mịn trong nháy mắt, thậm chí còn liên lụy đến thế lực, gia tộc lâm vào hoàn cảnh diệt môn.

“Chút tài mọn!”

Diệp Thí Đạo làm sao có thể sợ hãi, mối thù giết con khiến ông ta gần như phát điên, thi triển tuyệt học bí pháp để chống lại sức mạnh của Thần khí.

Ý chí của Đệ Ngũ Ma Đầu chắc chắn sẽ suy kiệt tiêu tán theo thời gian.

Tần Linh ở bên cạnh cũng đang vận hành bí pháp ảo diệu, công kích vào bút Xuân Thu có năng lực yếu ớt nhất.

Trời cao chấn động, ánh sáng bắn ra bốn phía, dư âm của cuộc chiến lan tràn bốn phía.

Trong điện Tiêu Phòng, đôi mắt phượng của Vũ Chiếu hiện lên một tia kiên quyết, bà ta nhìn về phía Phật Đà: “Ngài có thể ra tay không?”

Âm thanh dịu dàng mang theo sự khẩn cầu.

Lão hoà thượng im lặng một lúc lâu, từ chối: “Lão nạp không dám trêu chọc Từ ác liêu.”

Ai ngờ, Vũ Chiếu lại lắc đầu, giọng nói như chém đinh chặt sắt: “Là giúp Từ phủ.”

Phật Đà kinh ngạc, không thể tin được.

Vũ Chiếu nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, đi qua đi lại trong cung điện.

Thật ra, bà ta đã sớm muốn biến cuộc chiến giữa mình và Từ ác liêu trở thành tơ lụa từ lâu, chỉ tiếc là không có cơ hội tốt.

Tuy rằng hai bên có thù hận, nhưng cũng không đến mức huyết hải thâm thù không thể hoá giải.

Khi ở Thiên Xu, Từ ác liêu cũng đã buông tha cho Huyền Nhã, nữ nhi quý giá nhất trong lòng bà.

Mà mấy năm nhiếp chính này, tuy mỗi lần nhìn thấy vợ chồng Từ gia, bà ta đều cảm thấy chán ghét vô cùng, nhưng cũng chưa từng nhằm vào bọn họ.

Không đàn áp ác ý, hay sử dụng quyền lực khiến cho bọn họ xấu hổ.

Cho nên, cơ hội gây dựng mối quan hệ hữu hảo đã xuất hiện, vì sao lại không thể loại bỏ khoảng cách?

Nếu bà có thể hỗ trợ Từ phủ vượt qua khó khăn, làm sao Từ ác liêu không ghi nhớ trong lòng?

Phật Đà có chút chần chừ, nếu không có Thần khí, ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý.

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa bản thân và Diệp Thí Đạo có thể nói là phay đứt gãy.

Nhưng có bốn kiện Thần khí trấp án ở đây, nếu muốn tranh chấp một hồi với Diệp Thí Đạo thì cũng không phải là không được.

Đợi Đệ Ngũ Ma Đầu đến nơi, sự tình chắc chắn sẽ được giải quyết dễ dàng.

Vũ Chiếu hít một hơi thật sâu, giọng nói gấp gáp: “Khẩn cầu đại sư…”

Nói được một nửa, bóng dáng của Phật Đà đã biến mất.

Trên mảnh hư không bên trong Từ phủ, thần quang của các kiện Thần khí dần mờ nhạt, uy lực không còn như trước nữa.

“Sắp không chống đỡ được rồi.”

Có cường giả chấn động đến sợ hãi.

Nam tử thần bí này khủng bố đến nghịch thiên, sức mạnh của ông ta chắc chắn cùng cấp bậc với lão quái vật kia, thậm chí còn mạnh hơn!

“Giết!”

Cơ thể Diệp Thí Đạo giống như nước suối dâng trào, không ngừng phun ra các loại hơi thở quỷ dị, giống như nhất định phải đập tan các kiện Thần khí kia.

“A Di đà phật.”

Âm thanh chú ngữ hoá thành lít nha lít nhít chữ “Vạn” đầy trời, Phật quang vàng kim từ trên trời rơi xuống, Phật Đà khoác chiếc áo cà sa đỏ như máu đứng chắp tay trước ngực.

Bông sen vàng như một đám mây, quét sạch ăn mòn về phía Diệp Thí Đạo.