“Địa ngục xuất hiện rồi sao…”
Đám người đọc sách sợ đến mức sắp nứt cả tim gan, ánh mắt dường như mất đi tiêu cự, thân thể quỳ rạp xuống đất trong vô thức.
Sau đó, càng ngày càng nhiều người đọc sách nằm rạp trên mặt đất, ai nấy đều rùng mình run rẩy vì nỗi sợ hãi từ trong linh hồn.
Một vị đại nho Nhị phẩm cố hết sức để kiềm chế trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, nhưng ông ta vẫn không chống cự lại được sức mạnh hủy diệt đến nhường này, đôi chân run run rẩy rẩy một lúc rồi quỳ rạp xuống đất.
Ngoại trừ đại nho Nhất phẩm trở lên, những người còn lại đều khuỵu gối cúi đầu, giống như đang cúng bái tử thần đến từ địa ngục!
Sức mạnh quỷ dị kinh khủng này khiến đám lão nhân Khổng gia lạnh buốt tứ chi, kinh hãi muốn chết.
Bọn hắn đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, Từ ác liêu chính là tôn thần tối cao đến từ địa ngục, hắn đến để đây trừng trị những con người ngỗ nghịch ở nhân gian!
Một đóa hoa Bỉ Ngạn trắng như tuyết xuất hiện trong sương mù xám xịt, từng cánh hoa nở tung trước con mắt của bao người, sau đó trôi lững lờ về phía lão nhân cầm gậy gỗ.
“Không!”
Lão nhân ngông nghênh tự cho là mình đúng giờ đã hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt ngập tràn sợ hãi, thân thể dần dần trở nên mục nát, chỉ còn sót lại một bộ hài cốt khô quéo.
Đại nho Nhất phẩm, tương đương với cường giả Thánh Cảnh lại không thể phản kháng dù chỉ một chút, cứ thế mà rơi đài trong bộ dạng run rẩy sợ hãi.
Hoa Bỉ Ngạn biến mất, sương mù xám cũng tan rã, văn khí lại tiếp tục lan tỏa giữa thiên địa.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bộ thi hài và không khí u ám vẫn còn đó, khiến vô số người đọc sách sợ hãi đến ngạt thở.
Thủ đoạn nghịch thiên này, căn bản không phải ai cũng làm được.
“Bây giờ đã có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”
Giọng nói ôn nhuận vang lên, Từ Bắc Vọng bình tĩnh mỉm cười, sau đó liếc nhìn chư vị Á Thánh.
Hắn vô cùng hài lòng với sự lợi hại của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công tầng thứ sáu, sức mạnh tăng lên đột biến, uy lực càng không tầm thường.
Đám cường giả Thánh Cảnh trở xuống đều phải quỳ phục, nếu không thì sẽ phải chết không toàn thây.
Đám Á Thánh không nói một lời nào, ngữ điệu của Từ Bắc Vọng cũng trở nên lạnh lẽo: “Ta còn có thể khống chế được cảm xúc, nhưng nương nương lại là người tùy tâm sở dục*...”
(*) tùy tâm sở dục: người làm theo ý thích.
Mặc dù hắn vẫn chưa nói hết nửa câu sau, nhưng cũng khiến người nghe phải run sợ.
Một tháng trước, Đệ Ngũ Ma Đầu có thể dễ dàng chém chết hai vị Bán Bộ Chí Tôn.
Bọn hắn còn nghe nói, nàng và Từ ác liêu còn đang ở cùng một chỗ với nhau.
Bỗng nhiên.
“Mời thánh!”
Một vị Á Thánh khởi động văn khí nồng đượm như biển sâu, phát ra âm thanh gần như gào thét.
Trong chốc lát, vô số người đọc sách phải kinh hãi.
Mời thánh.
Mời Khổng thánh nhân!
Đây là chiêu thức mạnh nhất của nho gia, nếu không cận kề thời khắc sinh tử, tuyệt đối sẽ không sử dụng.
Hậu quả của nó cũng cực kì nghiêm trọng, nhất định phải hiến tế tu vi suốt đời của hai vị Á Thánh.
Nói cách khác, bọn họ tình nguyện vứt hai người có cấp bậc Bán Bộ Chí Tôn chỉ để bóp chết Từ ác liêu đang phách lối dưới kia.
Người đọc sách giảng cứu cốt khí, không ăn đồ bố thí, không khúm núm nịnh bợ, không để kẻ ác làm nhục!
Đây chính là khí thế của người đọc sách chúng ta!
Ầm ầm!
Dòng sông chính khí hạo nhiên lan tràn khắp trời đất, ngôi sao Văn Khúc phát ra hào quang không ngớt, mỗi người đọc sách ở đây đều đang vui sướng nhảy múa trong lòng.
Bên trong tòa cung điện nguy nga, hai đạo văn khí mênh mông gần như hoá thành thực thể, mang theo ý chí mãnh liệt tiến vào hư không bên trong Long Môn.
“Tổ tông hiển linh!”
Á Thánh dõng dạc hô hào.
Ầm.
Một pho tượng cổ to lớn hiện ra trước Long Môn, hai con mắt dường như đang ẩn chứa sự sống, mang theo văn khí tang thương vĩ ngạn, trông nom những người đọc sách ở bốn phương tám hướng.
“Tham kiến tiên sư!”
“Tham kiến tiên sư!”
“Tham kiến tiên sư!”
Mấy trăm vạn người đọc sách ở thành Thánh rưng rưng nước mắt, âm thanh khàn khàn, nhưng lại hò hét vô cùng phấn khích.
Có thể nhìn thấy được thần hồn của Nho gia Chí Thánh, đời này của bọn hắn sống không uổng công rồi.
Nếu như tiên sư có lời, bọn hắn cam tâm tình nguyện chịu chết!
“Truyền thừa Nho gia có nguy cơ bị cắt đứt, con cháu vô cùng hổ thẹn, mong lão tổ hãy đánh đuổi kẻ thù.”
Tộc trưởng cung kính quỳ lạy về hướng pho tượng.
Trong nháy mắt, Từ Bắc Vọng cảm thấy mình bị khóa chặt bởi một sức mạnh không thể ngăn cản.
Chí Thánh đã hiển linh rồi a!
Mặc dù sức mạnh không thể sánh ngang với võ giả Bán Bộ Chí Tôn, nhưng lại có công lao và tín ngưỡng từ dân chúng trong thiên hạ.
Mấy vạn năm nay, những người đọc sách không ngừng quỳ bái cung phụng, cho nên ý thức và sức mạnh của Chí Thánh đã đạt tới trình độ khó có thể tưởng tượng được.
“Còn chưa cút sao?”
Tộc trưởng Khổng gia quát lạnh một tiếng, sắc mặt khẩn trương trước đó cũng biến mất.
Khuôn mặt Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, thần sắc vẫn không hề bận tâm như cũ.
Hắn đương nhiên muốn tránh né trận giao chiến này.
Cho dù lão đại có thể chiến thắng, nhưng nàng nhất định sẽ chịu nhiều tổn thất. Đến lúc đó, những kẻ có dã tâm sẽ lợi dụng thời cơ, thậm chí là Thiên Cơ lão nhân và Ma Thần cũng bắt đầu hành động.
Cho dù chỉ là một chút nguy cơ nhỏ nhoi, Từ Bắc Vọng cũng muốn bóp nát nó.
Thứ hai, dù sao thì Chí Thánh hoàn toàn không có một chút tì vết nào trong phương diện đạo đức cả, hắn ta đã dốc hết tâm huyết vì Cửu Châu, đạt được những thành tựu to lớn khó ai có thể vượt qua.
Vậy nên, Từ Bắc Vọng cũng không muốn động thủ.
Hắn lấy một cuộn công văn từ chiếc nhẫn trăng lưỡi liềm trên tay, khẽ cười nói: “Tà Thực, cút ra đây.”
Một câu nói không liên quan khiến nhiệt huyết sôi trào của người đọc sách dần dần lắng lại.
Ai là Tà Thực?
Từ ác liêu rốt cuộc có mục đích gì?