Chó săn đột nhiên nói.
“Đánh cược gì.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hững hờ trả lời.
Từ Bắc Vọng: “Ti chức đi đến một hiệu cầm đồ bất kỳ, tùy tiện chọn mấy món bảo vật Hoàng giai.”
“Ồ?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nheo mắt dò xét hắn.
Vì tu vi đang bị phong tỏa, trò cá cược này hoàn toàn dựa vào may mắn.
“Đặt cược cái gì?”
Nàng ra vẻ tùy ý.
“Nếu ti chức thắng, nương nương có thể giẫm lên…”
Chó săn thử hỏi.
Đệ Ngũ Cẩm Sương mặt không đổi sắc, không nói lời nào.
Chó săn lập tức vui sướng trong lòng, đi về phía tiệm cầm đồ có rất nhiều khách du lịch.
“Hừ!”
Phì Miêu buồn rầu chu môi.
Đại phôi đản biết rõ vận khí của tiểu phôi đản rồi mà còn đáp ứng.
Phi phi phi, hai cái người này đều không biết xấu hổ!
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau một hồi cướp đoạt cơ duyên, một một chồng tranh chữ trục xuất hiện trên tay hắn.
“Nương nương, những thứ này có dao động của pháp lực không?”
Từ Bắc Vọng tràn đầy năng lượng
Đệ Ngũ Cẩm Sương bày ra tư thế ưu nhã, sau đó dạo bước đi xa, chó săn khẽ siết nắm tay, nhắm mắt đi theo nàng.
“Biến thái!”
Phì Miêu ủy khuất, trong lòng nguyền rủa hai người.
Nước tiểu đái dầm chết ngươi!
Tại một hội thi huyên náo bên đường, các thư sinh đang tụ tập vây xem, những người có thi từ xuất chúng sẽ nhận được phần thưởng.
Bút mực giấy nghiên, một chút thực vật cấp thấp, thậm chí còn có cả những thư tịch trân quý
“Bản cung muốn đóa hoa kia.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương dừng bước, chỉ vào một chùm hoa tím nhạt giống như hoa chấm bi.
(*) hoa chấm bi: các đh search hoa gypsophila nha
Mặc dù đó chỉ là một loài hoa bình thường, nhưng vẻ ngoài của chùm hoa này thực sự đẹp đến nghẹt thở.
Chưởng quỹ là một nam nhân đang đứng thổi sáo, chải đầu cầm chổi, dáng người hắn ta không cao to lắm, sắc mặt đen nhánh nhem nhuốc, quần áo trên người có chút rách rưới.
Nói thật, Từ Bắc Vọng nhìn thấy hắn, đột nhiên nhớ tới nhân vật trong trò chơi Liên Minh Huyền Thoại ở kiếp trước.
Yasuo…
Quá sinh động.
Một mái đầu chổi, ánh mắt ảm đạm, cái nhìn chăm chú vu vơ, đây chính là một nam tử đa sầu đa cảm.
“Chưởng quỹ, ta thử một chút.”
Từ Bắc Vọng nhìn tấm bảng gỗ, ném năm lượng bạc qua chỗ hắn.
Động tác thổi sáo của nam tử dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Mời.”
Ánh mắt của một đám thư sinh lộ ra khinh bỉ, nam nhân thô lỗ như vậy cũng xứng làm thơ, đừng làm ô uế văn hóa truyền thừa vạn cổ của thành Thánh!
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm lão đại, bình tĩnh nói: “Ta muốn tìm đường qua hoa, đi thẳng vào sâu trong mây trắng, mở ra chiếc cầu vồng kiêu sa.”
Vẻn vẹn nửa câu thơ, nhưng lại làm cho các thư sinh nghẹn họng sửng sốt, mọi người có mặt đều ngượng ngùng, xấu hổ không chịu nổi.
Nếu như kẻ thô kệch này lại sở hữu văn đảm, nửa câu thơ này e rằng sẽ khiến cho dân chúng thành Thánh chấn động, tộc nhân Khổng gia phải đích thân đi mời.
“Tài năng tuyệt vời!”
Đáy mắt nam tử u buồn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn trịnh trọng cúi đầu một cái, sau đó cười nói: “Công tử muốn cái gì, có thể tùy tiện lấy.”
Từ Bắc Vọng đi vào trang nhã, lấy đi bó hoa kia.
Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp chớp lông mình hai lần.
Mặc hoa tìm đường, thẳng vào chỗ sâu… Nàng luôn cảm thấy tiện nhân kia có ý riêng.
“Tặng cho ngươi.”
Ánh mắt chó săn ngập tràn ngưỡng mộ, dùng hai tay dâng bó hoa, giống như đem tặng những ngôi sao trên trời.
Đệ Ngũ Cẩm Sương quan sát hắn mấy giây, phát giác được sự dịu dàng trong đôi mắt ngân hà lấp lánh của hắn.
Nàng cao ngạo hất cằm một cách đầy tự hào, tiếp nhận bó hoa.
…
…
Đêm khuya, trên con tàu chiến cổ kính to lớn trong không trung.
“Nương nương, phần thưởng đặt cược đâu?”
Chó săn trưng ra khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự chờ đợi
Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng thưởng thức bó hoa, sau đó nâng đôi chân ngọc ngà giẫm lên mặt hắn.
Một chiêu thức bí pháp truyền tống.
“Ngươi đã nhất quyết rời xa nhân gian, cho nên hôm nay chúng ta du ngoạn một lần, để ngươi lây nhiễm khí tức thế tục một lần nữa.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ mở đôi môi đỏ, đem những ngón chân hồng hào nhét vào miệng hắn.
Từ Bắc Vọng không kịp nhấm nháp mùi thơm, chỉ cảm thấy trong đầu có thêm một tia khí thức huyền ảo lạ thường.
“Chúng ta cùng học tiếng mèo kêu
Cùng nhau kêu meo meo meo meo meo
Ở trước mặt nhau tỏ vẻ yêu kiều
Ai u meo meo meo meo meo…”
Phì Miêu nhảy nhót bằng cả cơ thể, trong miệng còn đang lẩm bẩm một vài câu ca dao.
“Đủ rồi đấy!”
Từ Bắc Vọng dùng tay xách cổ nó lên: “Ngươi không dừng hát được à?”
Phì Miêu nhân lúc rảnh rỗi nên ngâm nga vài câu ca, sau đó còn tự biên đạo điệu múa riêng cho mình.
“Cô oa oa nghe…”
Nó gãi gãi đầu một cái, nhìn về phía đại phôi đản đang cắn ống hút.
Đệ Ngũ Cẩm Sương khuấy động ly trà sữa, thưởng thức vị ngọt của trà sữa một lát, lười biếng nói: “Cô lậu quả văn.”
(*) Cô lậu quả văn: kiến thức hạn hẹp
“Đúng.”
Phì Miêu trừng mắt nhìn tiểu phôi đản: “Ngươi không hiểu được đâu, chờ sau khi meo meo biến thân, ta còn có thể sử dụng chiêu thức công kích bằng ba sóng âm.”
Từ Bắc Vọng cầm Minh Đăng trong tay, vừa đi vừa nuốt Minh khí, hoàn toàn không quan tâm tới Phì Miêu.
Con mèo ngu xuẩn này rất trà xanh, vừa ỏn ẻn lại thích đỏng đảnh, cả ngày đem việc biến thân treo ở cửa miệng.
Tuy nhiên, bản thân hắn cũng vô cùng chờ mong, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng đó.
Nói thật, nhiều lúc Từ Bắc Vọng cảm thấy nó rất phiền, luôn quấy rầy thế giới riêng tư của hắn và lão đại.
Nhưng vừa nghĩ tới thiếu nữ váy đỏ đáng yêu lúc trước, thái độ hắn cũng mềm mại đi rất nhiều.