Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 331: Tư tưởng lãng mạn (1)




Trời chạng vạng tối, mây mù giăng kín, mưa phùn lất phất, cả thành phố phồn hoa tựa như một bức tranh thủy mặc.

Một nam một nữ dưới mưa nhàn nhã dạo bước.

“Mau nhìn đi, đó là kẹo hồ lô!”

Ở giữa hai người, con mèo ngu xuẩn ngóc cái đầu nhỏ lên, nó chỉ vào quán nhỏ bên đường, sau đó âm thầm nuốt nước miếng.

“Lắm chuyện, nhanh lên, phiền chết ta rồi…”

Nam tử có khuôn mặt cộc cằn trừng mắt nhìn nó.

Người đi bên cạnh hắn là một nữ tử váy tím có khuôn mặt ưa nhìn nhưng cũng không quá nổi bật, mỗi khi nàng dạo bước, tua rua trên dây lưng phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.

“Nương nương, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Nam tử ân cần nịnh nọt.

Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi những tư tưởng lãng mạn trong tiểu thuyết, lão đại khăng khăng muốn dạo chơi nhân gian, tùy tùng chỉ có thể nghe theo.

“Ngươi có vẻ không kiên nhẫn nhỉ?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt nhìn hắn.

“Không có.”

Tên chó săn nhanh chóng phủ nhận.

Đương nhiên, nam tử đi dạo phố cùng với nữ nhân, đôi lúc cũng sẽ có chút bực bội…

“Đi sòng bạc đi.”

Phì Miêu giơ móng vuốt đề nghị, vẻ mặt dương dương đắc ý: “Meo meo là thần bài đó nha.”

“Ồ?”

Từ Bắc Vọng không tin.

“Thật mà!”

Phì Miêu nghiêng đầu một chút, nói: “Hai trái quả m Dương kia là do meo meo cược thắng lũ đần Tiên Tộc.”

“Thật sự có chuyện này ư?”

Chó săn nhìn lão đại, chờ nàng kiểm chứng.

Con mèo ngu ngốc từng nói qua, nàng dựa vào trái quả m Dương mới có thể giữ lại ký ức sau khi tái sinh tại thế giới bị vứt bỏ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương sờ chiếc cằm tinh xảo.

“Ha ha ha...”

Phì Miêu trở nên rất thích thú, nhanh chóng chạy về phía sòng bạc, nơi treo những tấm biển có chữ ‘tài’ màu đỏ.

Chó săn điềm nhiên như không có việc gì, lôi kéo bàn tay mềm mại non nớt của người cạnh, nhắm mắt đi theo nó.

Trong đại sảnh bày đầy chiếu bạc, mỗi bàn cược đều bị vây quanh bởi đám cờ bạc hăng máu, tiếng gào thét vang lên từng hồi, có cười có mắng, có vui có sầu.

Phì Miêu nhìn qua nhìn lại, thăm dò xung quanh, sau đó đi tới nơi náo nhiệt nhất, đổ xúc xắc chiếu bạc.

Đưa tiền… Nó khoa tay múa chân với tiểu phôi đản.

Bộp.

Từ Bắc Vọng bước đến trước mặt, đem một trăm lượng ngân phiếu đập vào trên chiếu bạc.

“Tài xỉu đê~.”

Nam tử cường tráng vén tay áo lên, nhìn đám người mặt mày đỏ bừng tới mang tai, điên cuồng đắm chìm trong cơn say cờ bạc.

“Chọn như nào?”

Từ Bắc Vọng ôm Phì Miêu vào trong ngực.

Vì để trải nghiệm không khí nhân gian, nên lão đại đã phong tỏa tu vi, ý thức và cảm giác của bọn hắn, bây giờ thậm chí còn không thể dò xét điểm rơi của xúc sắc.

Phì Miêu xoay tròn con mắt, chỉ vào ‘tài’.

“Cược tài!”

Từ Bắc Vọng đem ngân phiếu ném vào chồng giấy đã chất cao như núi.

“Ngừng, đặt rồi không rút lại!”

Nam tử cường tráng hét lên, điên cuồng lắc xúc xắc.

Một đám dân cờ bạc trừng to mắt, nội tâm sợ hãi đến mức mồ hôi nhễ nhãi, thậm chí còn vài người nhẹ giọng cầu nguyện.

Như bị lây nhiễm bởi bầu không khí, Từ Bắc Vọng cũng có chút khẩn trương, Đệ Ngũ Cẩm Sương hăng hái nhìn chăm chú.

“Mở!”

Phịch một tiếng, chiếc hộp nặng nề đóng sập xuống, sau đó xốc lên.

Tuy nhiên, xúc xắc hiện mặt hai điểm.

Xỉu!

Chiếu bạc trong chốc lát vang lên tiếng chửi rủa, dân cờ bạc như cha mẹ họ chết, dùng sức đấm mép bàn.

“Thần bài?”

Từ Bắc Vọng ghé mắt nhìn về phía lão đại.

Phì Miêu gãi đầu, đôi mắt to có chút mê mang, khóe miệng nhếch lên, che giấu thần sắc xấu hổ.

Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng quá đỗi kinh ngạc, nàng và chó săn liếc nhìn nhau, hai người tựa như thần giao cách cảm.

Từ Bắc Vọng vặn vẹo uốn éo, đột nhiên hướng tới chiếu bạc với tốc độ cực nhanh, cướp ngân phiếu về tay.

“Chạy!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương kéo hắn, hai người cũng không quay đầu lại, cùng nhau xông ra đại sảnh sòng bạc.

“To gan! Mẹ kiếp!”

Người chia bài kịp thời phản ứng, chỉ vào bóng lưng hắn gào thét phẫn nộ.

Một đám chân tay cường tráng trừng to đôi mắt như chuông đồng, cầm đao đi truy sát hai kẻ quỵt nợ.

“Con mèo mập này là thú cưng của bọn chúng.”

Phì Miêu đang lặng lẽ chạy đi thì bị con bạc phát hiện, hắn ta lập tức hô to nhắc nhở.

“Meo!”

Phì Miêu vừa né tránh vừa di chuyển, dang rộng hai chân bỏ chạy.

Khi rẽ vào con ngõ hẻm đối diện bên đường, hai người mới chạy chậm lại, quay đầu nhìn lại hướng sòng bạc.

“Suýt chút nữa thì bị con mèo ngu ngốc đẩy vào cảnh táng gia bại sản.”

Từ Bắc Vọng cười nói.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhàn nhạt mỉm cười.

“Các ngươi thật thô lỗ, meo meo sắp bị chém chết mất.”

Phì Miêu thở hồng hộc chạy vào ngõ nhỏ, khuôn mặt không cam lòng nói: “Meo meo thật sự là thần bài, không có gạt người, đây chỉ là sai lầm nhỏ.”

“Ngụy biện.”

Từ Bắc Vọng cười khẽ.

Thật ra hắn biết lý do.

Dựa vào vận khí ngập trời của Phì Miêu, trăm cược trăm thắng là chuyện không thể bình thường hơn được.

Nhưng chỉ vận may của nó giới hạn ở trên tiên giới, khu vực không bị chi phối bởi thiên đạo.

“Bao giờ thử lại một chút nha!”

Phì Miêu nũng nịu giống như năn nỉ, còn chưa hài lòng.

“Ta chưa muốn làm ăn mày.”

Thấy lão đại đi xa, chó săn liền đuổi theo.

Ở hai bên đường, những kỹ viện treo đèn lồng lên cao, âm thanh tì bà du dương, dây cung sáo trúc văng vẳng bên tai

Nữ tử hát rong cất cao giọng hát, âm điệu vừa mượt mà vừa bốc đồng, hấp dẫn một đám du khách dừng chân đến xem.

“Ngươi cũng tới hát đi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương buộc lại mái tóc xanh, đáy mắt dạt dào hứng thú.

“Không.”

Cơ thể chó săn lùi về sau theo bản năng.

“Bản cung muốn nghe.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương trở mặt.

“Ti chức không thể.”

Hắn vẫn nhỏ giọng kháng cự.

“Nhất định phải để ta lặp lại một lần nữa sao?”

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nghiêm túc.

“Đúng đấy, nhanh đi đi.”

Phì Miêu đổ thêm dầu vào lửa.

Chó săn cẩn thận từng li từng tí nói: “Nương nương sẽ giẫm đạp lên ti chức sao?”

“Ta đếm tới ba.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương đẩy hắn một cái, đưa ra một số yêu cầu: “Không cho phép đánh đàn, nhất định phải hát thành lồi, còn phải hát bài gì đó mới mẻ.”

“Đúng!”

Phì Miêu cười hì hì, meo meo cực kỳ thích thú khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tiểu phôi đản.

“Được rồi.”

Xấu hổ thì xấu hổ, lão đại vui vẻ là được.