Đệ Ngũ Cẩm Sương nằm thẳng trên giường, mái tóc đen như thác nước xõa xuống dưới đất, thân hình nở nang mềm mại phác họa ra những đường cong rõ ràng.
Chó săn ngồi bên cạnh lão đại, cẩn thận xoa bóp chân cho nàng.
“Nếu những gì người này nói là sự thật, thì rất có khả năng trong gia, Đệ Ngũ thị tồn tại một lão già quái vật đã tám ngàn năm tuổi.”
Hắn nói.
Đệ Ngũ Cẩm Sương cau mày lại, tin tức này hiển nhiên đã làm cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Từ Bắc Vọng thấy thế thì lập tức hiểu ra lão tổ Đệ Ngũ này ẩn giấu rất kỹ, chỉ cần có một chút khí tức lộ ra, lão đại nhất định sẽ phát hiện được.
Lão tổ này hiểu rất rõ về thuật ẩn thân, bản thân cũng là một tên cẩu đạo.
“Ngươi muốn làm gì?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thờ ơ hỏi.
Chó săn mong chờ nói: “Ăn tươi nuốt sống.”
Thân thể của lão tổ Đệ ẩn chứa vô vàn linh hồn đạt cấp bậc Bán Bộ Chí Tôn, với hắn mà nói, đây chính là đại đan dược để hành tẩu!
Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương bày ra thần sắc trêu chọc, nàng lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì mà bản cung phải giúp ngươi?”
“Nương nương, cầu xin người…”
Chó săn ôm chặt đùi nàng không buông, ra vẻ ủy khuất đến cực điểm.
“Cút!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đạp hắn ra, đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Tên tiện nhân ngươi biến thái như vậy, chi bằng gọi bản cung một tiếng chủ nhân đi.”
Chó săn im lặng, chợt thấy rùng mình.
Hắn cảm thấy dục vọng chinh phục mà lão đại dành cho mình đang càng ngày càng mãnh liệt!
Hắn có một dự cảm chẳng lành…
Vào một ngày nào đó trong tương lai, chó săn sẽ bị trói trên mặt đất, còn lão đại cầm roi trong tay rồi nhìn xuống từ trên cao.
Chó săn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi rùng mình một cái.
“Thế nào, rất khó sao?”
Đôi mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên nghiêm túc.
“Chủ nhân!”
Từ Bắc Vọng gọi lớn.
Chó săn kiên quyết như thế cũng khiến cho Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút lúng túng, hàng lông mi chớp chớp mấy lần, hừ lạnh nói: “Tiện nhân, ngươi chỉ thuộc về một mình bản cung!”
Vừa dứt lời, nàng nâng cổ tay trắng nõn lên: “Đỡ bản cung dậy.”
Chó săn vội vàng nói: “Nương nương, trước tiên không cần vội, ti chức có một kế này.”
“Ồ?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn.
Chó săn tiếp tục nói: “Nương nương, chúng ta sẽ cử đám người Phượng Khuyết lan truyền tin tức, hấp dẫn vài lão quái vật đến đây.”
“Đồn rằng, Đệ Ngũ thị có một bí pháp giúp kéo dài tuổi thọ, loại cám dỗ này thật sự rất lớn, bọn hắn nhất định sẽ tìm đến để tranh cướp…”
“Làm càn!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngắt lời hắn, lạnh giọng nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản cung không thể giết được hắn sao?”
“Tất nhiên là không phải.”
Chó săn lập tức lắc đầu: “Nương nương muốn giết chết người này là dễ như trở bàn tay.”
Trong mắt hắn, chỉ có hai người ở Cửu Châu có thể trở thành mối uy hiếp của lão đại, đó chính là Ma Thần và lão nhân Thiên Cơ.
“Ti chức đang cân nhắc cho thẩm thẩm. Bà ấy bị kẹp ở giữa sẽ cảm thấy rất khó xử. Dù sao đi nữa, Đệ Ngũ thị cũng nhờ vào lão tổ Đệ Ngũ mới có thể giữ được địa vị môn phiệt đệ nhất thiên hạ từ trước đến nay.”
Chó săn phân tích ra mặt lợi và hại.
Mặc dù lão đại đã từng tru sát các cường giả Thánh Cảnh của gia tộc như đang giết heo giết chó, bản thân chó săn cũng từng chém chết một tên thiên kiêu tuyệt đỉnh của Đệ Ngũ thị.
Nhưng những việc này cũng không đả thương được đến gân cốt của môn phiệt Đệ Ngũ.
Một gia tộc hơn mười mấy chi mạch, nhân lực có trọn vẹn mấy chục vạn người, số lượng cường giả nhiều không đếm xuể.
Nhưng lão tổ Đệ Ngũ lại chỉ có một.
Nếu như ông ta bị rơi đài, thì cũng không khác gì trời sập.
Đến lúc đó, bọn hắn không thể đối đầu với lão đại, chỉ có thể đem toàn bộ lửa giận trút lên người Đệ Ngũ thẩm nương.
“Ngươi rất để ý đến nàng ư?”
Cảm xúc của Đệ Ngũ Cẩm Sương đã đứng ở ranh giới mất khống chế, lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm bằng băng.
Sống lưng của chó săn run rẩy, run giọng nói: “Bà ấy là mẹ ruột của nương nương, hơn nữa, mưu kế này có thể săn thêm nhiều Bán Bộ Chí Tôn.”
Thấy ý lạnh của lão đại vẫn chưa tan biến, hắn lập tức bổ sung một câu: “Nương nương muốn sao thì làm vậy.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào hắn thật lâu, lạnh giọng cảnh cáo: “Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng, còn dám treo những người phụ nữ khác ở bên miệng, bản cung sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!”
“Tuân lệnh…”
Chó săn khúm núm.
Mặc dù lão đại rất cao ngạo, nhưng đối với thẩm thẩm thì cũng có thể xem như có chút quan tâm.
Đương nhiên hắn cũng có tư tâm, không muốn trở mặt với Đệ Ngũ Hà.
Chờ đến khi thăng thiên, hắn vẫn còn muốn nhờ Đệ Ngũ Hà trông nom Từ phủ.
Nếu như giết chết lão tổ Đệ Ngũ ở trước mặt biết bao nhiêu người, Đệ Ngũ Hà không thể nào không có vướng mắc, nói không chừng sẽ sinh lòng oán hận hắn.
“Không đúng!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng như băng, bàn tay ngọc nắm lấy cằm của chó săn: “Rốt cuộc ngươi và bà ấy truyền âm chuyện gì, đừng có lại nói với bản cung là chuyện liên quan tới lão tổ Đệ Ngũ.”
Lộ tẩy rồi… Hiện giờ, cho dù hắn có giải thích thế nào đi nữa cũng không biện minh được.
Dứt khoát sống chết mặc bay, giữ lại mạng sống của mình, thật xin lỗi ngươi, con mèo ngu ngốc kia!
Hắn cúi thấp đầu, giọng điệu khẩn thiết: “Thẩm thẩm đến tra khảo ti chức, lúc nương nương lên giường hành sự với ta thì có biểu hiện gì.”
Nơi sâu trong đôi mắt xanh biếc của Đệ Ngũ Cẩm Sương xuất hiện một tia xấu hổ và tức giận không dễ phát hiện, khuôn mặt lạnh lùng đưa bàn tay ngọc ra.
Tại khe nước ở trong núi, Phì Miêu đang vui vẻ cầm theo một cái rổ nhỏ đi hái cây dương mai, thỉnh thoảng lại thảo luận chuyện đái dầm xấu hổ của đại phôi đản với Đệ Ngũ Hà.
Bỗng nhiên.
Một trận lốc quét đến, Phì Miêu biến thành một chấm trắng nhỏ lăn lộn trên không trung.