Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chiếc cằm tinh xảo lên, liếc xéo bà ta.
Chó săn gắp cho lão đại một miếng măng, sau đó lại gắp thức ăn vào trong chén của nhạc mẫu.
Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức trở nên nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Bà ấy không có tay sao?”
“Không sao, ta có thể tự mình làm.”
Đệ Ngũ Hà tỏ ra không quan tâm.
Phì Miêu mím môi tỏ vẻ ai oán.
Tại sao lại không gắp thức ăn cho meo meo?
Vậy mà còn nói về sau sẽ hợp tác cùng với meo meo để đàn áp đại phôi đản, tiểu phôi đản đúng là kẻ phản bội!
Đệ Ngũ Hà đều nếm qua mỗi món ăn một chút, đáy mắt hiện ra vẻ ngưỡng mộ: “Hai tỷ muội các ngươi đúng là có lộc ăn.”
Tâm trạng Phì Miêu lại trở nên phấn khởi, ai khen tiểu phôi đản, meo meo cũng đều rất vui vẻ.
Một bữa cơm ăn kéo dài cho đến khi trời gần tối mới xong.
“Đi, đi rửa chén.”
Đệ Ngũ Hà ném khăn tay lên bàn đá, dùng một tay nắm con mèo ngu ngốc lên.
Bụng của Phì Miêu tròn vo vì ăn quá no, bất đắc dĩ mà ngoắt ngoắt cái đuôi.
“Nương nương, để ti chức đấm bóp cho người.”
Chó săn đi qua nịnh nọt.
“Cút!”
Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên sắc bén, nàng dùng một cước đá văng hắn.
…
…
Bên dòng suối nhỏ.
Phì Miêu lau chén đĩa đến sáng loáng, cái đầu nhỏ đột nhiên nghiêng sang bên cạnh, thần thần bí bí nói: “Nương, meo meo nói cho người một bí mật.”
“Nói đi.”
Đệ Ngũ Hà thuận miệng trả lời.
Phì Miêu nhìn xung quanh, xác nhận mình đang ở trong phạm vi an toàn mới đè giọng nói xuống thật thấp: “Nàng ấy đái dầm khi đi ngủ.”
Đệ Ngũ Hà nhìn sang nhóc con kia, đánh nhẹ nó một cái: “Không được nói xấu sau lưng tỷ tỷ.”
“Thật đấy!”
Phì Miêu gấp gáp.
Vì sao các ngươi đều không tin, tiểu phôi đản cũng có bộ dạng bán tín bán nghi.
“Ngươi phải sửa đổi cái tính tình thích nói dối của mình đi.”
Đệ Ngũ Hà đưa tay chọc chọc một chút trên trán của nó.
Cẩm Sương từ khi sinh ra đến nay chưa từng đái dầm, ngược lại, những chuyện xấu hổ của con mèo ngu ngốc này nhiều vô số kể.
“Meo meo thề, nếu có nửa câu nói dối sẽ bị biến thành một con mèo không có miệng, suốt đời không thể ăn được đồ ăn vặt.”
Phì Miêu giơ móng vuốt lên, lập lời thề son sắt.
Đệ Ngũ Hà vẫn bán tính bán nghi như cũ.
“Nàng ấy và tiểu phôi đản làm chuyện xấu hổ, ban đêm đi ngủ thì đái dầm, chăn mền ướt một mảng lớn.”
Phì Miêu vẫn cảnh giác mà quan sát xung quanh, sau đó mới cười trên nỗi đau của người khác, bổ sung một câu trí mạng, thậm chí còn khoa khoa tay làm ra vài động tác.
“Nói bậy!”
Mặc dù Đệ Ngũ Hà ngoài miệng trách cứ, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười vui mừng.
Nàng tin.
Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng tóm lược của những chuyện này thì cũng có biết một chút.
“Đừng nói với nàng ấy, nàng ấy sẽ giết mèo diệt khẩu đấy.”
Phì Miêu hì hì cười to.
Mặc dù bị đại phôi đản bắt nạt, nhưng có thể vạch trần chuyện xấu hổ của nàng cũng khiến cho nó có cảm giác thắng lợi.
Đôi mắt sáng trong của Đệ Ngũ Hà khẽ chuyển động, thân ảnh thướt tha đột nhiên không thấy đâu nữa.
Phì Miêu luống cuống, giọng the thé nói: “Nương, van xin người đừng đi cáo trạng!”
…
…
“Bắc Vọng, thẩm thẩm muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Tiếng vòng ngọc châu báu va vào nhau vang lên, giọng nói của Đệ Ngũ Hà xuôi theo bước chân mà truyền tới.
Từ Bắc Vọng dừng lại động tác pha trà, ánh mắt có chút hoang mang.
Hai người chỉ đứng cách mấy bước chân, nhưng lại sử dụng phương thức truyền âm.
Xem ra là đang đề phòng lão đại.
“Xin mời nói.”
Từ Bắc Vọng cũng truyền âm đi giống như vậy.
Gương mặt Đệ Ngũ Hà hiện lên vẻ nghiêm nghị, ánh mắt nhìn về phía phương xa, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: “Ngươi và Cẩm Sương đã phát triển đến giai đoạn chung giường chung gối rồi sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng để lộ ra sự tò mò và vội vàng.
“Không có.”
Từ Bắc Vọng nhanh chóng phủ nhận.
Đôi mắt Đệ Ngũ Hà chậm rãi nheo lại, làm bộ như giận dữ nói: “Con mèo ngu ngốc đã nói hết với ta rồi.”
Nói cái gì? Từ Bắc Vọng như rơi vào sương mù, chỉ có thể nở một nụ cười xấu hổ và lễ phép.
Ý cười nơi khóe môi Đệ Ngũ Hà cũng lâm vào mờ mịt, bà siết chặt cái khăn tay, nhỏ giọng hỏi: “Lúc các ngươi làm chuyện kia, Cẩm Sương có kêu rên không?”
Từ Bắc Vọng: “…”
Đôi mắt của hắn trợn to, vô cùng bối rối kinh ngạc.
“Ở trước mặt ta, có cái gì mà không thể nói chứ.”
Đệ Ngũ Hà thúc giục nói.
Nàng đã từng xem qua một vài truyện tranh, nữ nhân đa số đều sẽ kêu rên.
Tính cách của Cẩm Sương rất lãnh đạm lạnh lùng, từ khi sinh ra đã có khí chất cao cao tại thượng, nếu như ở trên giường lại nhiệt tình như lửa, chậc chậc…
Nghĩ đến đây, đáy mắt của Đệ Ngũ Hà tràn ngập sự tò mò.
“Hẳn là… Không thể nào.”
Từ Bắc Vọng ngượng ngùng, trả lời một câu qua loa.
Thật là nhiều chuyện mà…
Người con rể này, ngay cả ngực cũng không dám đụng vào, muốn được ngủ cùng nàng có lẽ phải chờ đến khi nào nương dâu biến thành biển xanh.
Đệ Ngũ Hà hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: “Thái độ của ngươi đối với ta rất tệ.”
Bà ta hơi ngừng lại rồi nhìn chằm chằm Từ ác liêu, lại hỏi thêm lần nữa: “Nàng ấy khi ở trên giường là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu giống như chim non nép vào người sao?”
Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ bối rối, không biết phải ứng phó như thế nào.
Có lẽ phải trải qua thêm mười vạn năm nữa, ta mới có tư cách trả lời câu hỏi của ngươi về vấn đề tư thế học này.
Thật may mắn, một giọng điệu lạnh lùng vang lên giải vây thay hắn.
“Lại đây!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng trước lan can ở trên lầu, quan sát chó săn, đôi mắt lam lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Chó săn thở dài một hơi, nhanh chóng tránh xa người nhạc mẫu nhiều chuyện này.
Khóe miệng Đệ Ngũ Hà hơi nhếch lên, tiếp tục đi thảo luận cùng với Phì Miêu.
“Ngươi và bà ta lặng lẽ nói cái gì đấy?”
Những tia sáng lạnh lẽo ở quanh thân nàng bắn ra bốn phía, đôi chân ngọc của Đệ Ngũ Cẩm Sương giẫm lên trên mặt chó săn.
Dựa vào tu vi của nàng, Đệ Ngũ Cẩm Sương hoàn toàn có thể phát hiện rõ ràng sự dao động không khí khi hai người truyền âm, nhưng nội dung lại rất mơ hồ.
Chó săn chợt nảy ra một ý nghĩ, thận trọng nói: “Ti chức hỏi thẩm thẩm liệu bà ấy có biết lão tổ Đệ Ngũ đã tồn tại được ít nhất tám ngàn năm rồi hay không.”
Đôi mắt lạnh lùng của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ động: “Thật sao?”
Chó săn nghiêm túc gật gật đầu: “Ti chức sợ sẽ bị lão tổ Đệ Ngũ cảm nhận được.”
Vẻ mặt của Đệ Ngũ Cẩm Sương không có biểu tình gì, lạnh giọng nói: “Lần sau không cho phép ngươi nói chuyện cùng nữ nhân khác, nếu không bản cung sẽ thiến ngươi.”
Đôi chân ngọc giẫm trên mặt chó săn thêm mấy lần, sau đó lại dạo bước trên thảm.
Từ Bắc Vọng cảm giác lạnh lẽo phần thân dưới, lão đại thực sự có thể làm ra chuyện độc ác, khiến hắn đau đớn mà mất đi căn nguyên của mình.
Nhưng tùy tùng nào dám có ý đồ gì xấu đâu?
“Nói đi, lão tổ Đệ Ngũ đã xảy ra chuyện gì.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc xéo hắn, thờ ơ nói.