Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 320: Thu hoạch dễ dàng, Thiên kiếp lại yêu ta một lần nữa (3)




Dựa vào các sự tích nghịch thiên trước kia của Từ ác liêu, rất nhiều tộc nhân cảm thấy kẻ này có khả năng thành công rất lớn, nhưng quá trình sẽ cực kỳ gian nan, ít nhất phải tốn nửa ngày.

Đột nhiên, nơi này trở nên lạnh ngắt như tờ, yên ắng như nơi không người.

Toàn thân tộc trưởng Đệ Ngũ Thánh Sơ vô cùng căng thẳng, ông ta phải tận lực kiềm nén mới không thất thố tại chỗ.

Nhưng lúc này, một cơn bão lớn đang cuồn cuộn dâng trào bên trong nội tâm Đệ Ngũ Thánh Sơ.

những tộc nhân còn lại giống như vừa trải qua trận động đất cấp độ mười tám, muốn bao nhiêu chấn động thì có bấy nhiêu chấn động.

Cảnh tượng này hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của bọn họ.

Nam tử áo trắng chậm rãi đi ra, tay cầm một vòng xoay hình người màu vàng.

“Không hổ là ngươi.”

Hiên Viên Trường Khanh khẽ nuốt nước bọt, động cảm nhận được một nỗi bất lực nồng đậm một lần nữa.

Ánh mắt Tả Chỉ Hàm có chút ảm đạm, đó chính là nam tử mà nàng luôn ái mộ, toàn thân phát ra hào quang rực rỡ vô cùng. Chỉ đáng tiếc, hắn vĩnh viễn không thuộc về nàng.

Ánh mắt của các tộc nhân Đệ Ngũ thị vô cùng phức tạp, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Tuy Từ ác liêu tàn bạo vô liêm sỉ, nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận…

Tên này thật sự quá trâu bò!

Đệ Ngũ Hà khẽ nhếch môi son, khuôn mặt yêu kiều sang trọng tràn đầy thần sắc kinh ngạc.

Bà ta phỏng đoán con rể tương lai có thể sẽ đạt được sức mạnh bản nguyên, nhưng không ngờ lại thuận lợi đến như vậy.

Theo bản năng, nàng nhìn về phía bàn trà của con mèo ngu xuẩn.

Một chén linh trà còn nóng hôi hổi.

Từ Bắc Vọng bước lên phía trước, giơ chén trà lên rồi uống một ngụm.

Ùm!

Cảm giác lạnh lẽo bao trùm ập đến, vòng xoay hình người bị chặt đứt thành hai đoạn, nguyên khí hùng vĩ tuôn ra, linh dịch lan tràn khắp nơi, mỗi một giọt đều ẩn chứa sức mạnh thiên địa, vả lại còn có thể lĩnh ngộ bí pháp thần thông.

Phượng hoàng xinh đẹp sừng sững đứng trên hư không, tay áo Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ phất, hai người một mèo liền biến mất không thấy đâu.

Đệ Ngũ Thánh Sơ trơ mắt nhìn một nửa sức mạnh bản nguyên bị chiếm đoạt, nhưng ông ta chỉ có thể bất lực, cố nén đau lòng thu nốt một nửa còn lại.





Phượng hoàng đáp xuống khe núi ở gần một khu vườn rậm rạp.

Xem ra, đây là nơi ở của lão đại khi nàng còn bé.

“Nuốt vào.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương ra lệnh.

Chó săn khoanh chân ngồi xuống, lập tức cắn nuốt sức mạnh bản nguyên, thân thể như được tắm rửa trong linh dịch, tản mát ra hào quang vàng rực lấp lánh.

Ầm!

Cùng lúc đó, một tiếng động kịch liệt chấn động bầu trời, mây đen dày đặc kéo tới

Từ Bắc Vọng trầm mặc, xem ra lôi kiếp lại muốn giáng lâm.

Thật ra, Từ Bắc Vọng cũng đã có suy đoán từ trước, hắn ta đã dung hợp tinh hoa cổ thần, chân khí bên trong cơ thể hoàn toàn khác biệt so với các võ giả Cửu Châu, Thiên Đạo chắc chắn không cho phép điều này xảy ra.

Vậy nên, mỗi lần hắn ta đột phá tu vi, đều phải nghênh đón một lần thiên kiếp.

May mắn thay, hắn lại có một con mèo ngu ngốc ở bên cạnh.

“Ăn đi.”

Hắn mở mắt, nhìn về phía Phì Miêu đang giương cằm.

“Hừ!”

Phì Miêu cao ngạo hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.

Không khích lệ meo meo, ai giúp ngươi làm việc vất vả đấy.

“Nhanh lên.”

Từ Bắc Vọng thúc giục.

“Không.”

Phì Miêu cố tình di chuyển cách xa vài bước.

Cứ để lôi kiếp đánh chết tiểu phôi đản đi, ai bảo ngươi không chịu hôn meo meo.

Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương phát ra ánh sáng nguy hiểm: “Cần nhắc lại lần nữa sao?”

Dưới sự uy hiếp của đại phôi đản, Phì Miêu chỉ có thể nhẫn nhịn mà bước vào khuôn khổ.

Nó ngoẹo ngoẹo đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ăn chẳng ngon.”

Mùi vị của lôi kiếp thật sự quá tởm lợm rồi, các ngươi không biết thông cảm cho meo meo gì cả.

Thấy hai tên bại hoại chẳng để ý tới mình, Phì Miêu lấy một hộp bánh kem ô mai mà nó để dành không nỡ ăn ra.

“Mỹ nữ, nhất định phải đối xử tốt với bản thân nha.”

Mây mù dày đặc che kín bầu trời, gió bão gào thét ầm ĩ.

Ầm ầm!

Tiếng sấm vang vọng khắp mọi nơi, vô số tia sét như hình răng cưa xẹt ngang bầu trời, đan xen vào nhau với tốc độ nhanh khủng khiếp, tiếng sấm vang rền lẫn trong đám mây.

Ý chỉ của trời cao đã được ban xuống, từng cơn sấm sét tựa như hàng loạt lưỡi kiếm, chuẩn bị nghiền nát Từ ác kiêu thành bột mịn.

“Ta sẽ ăn hết ngươi.”

Phì Miêu ôm chặt bánh gato, thi triển phép dịch chuyển, sau đó xuất hiện trên lôi đài trong nháy mắt.

Nó nuốt chửng từng đợt sấm chớp độ kiếp vào bụng, vừa ăn lại vừa nếm một miếng bánh gato, thậm chí còn ra vẻ oán trách mà dùng nắm đấm nhỏ nhắn dí dí vào sấm chớp.

Vô số tộc nhân của Đệ Ngũ thị ở Côn Sơn không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Nam tử áo trắng như đang chiếu sáng toàn bộ một khoảng chân trời.

Từ ác liêu, hắn… Hắn… Hắn lại độ kiếp rồi.

Không chỉ các tộc nhân phổ thông tỏ vẻ hâm mộ, mà ngay cả các cường giả như Đệ Ngũ Thánh Sơ cũng trở nên trầm trọng, đáy mắt hiện lên tia sáng ghen ghét nồng đậm.

Không hổ danh là con trai của thiên đạo, độ kiếp cũng chỉ là chuyện thường ngày.

Hàng vạn võ giả tài năng tuyệt diễm ở Cửu Châu, đi đến cuối đời cũng không bao giờ có cơ hội gặp được Thiên kiếp.

Nghe đồn, khi đứng dưới Thiên kiếp thì sẽ phải chịu đựng tình thế cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần là người theo đuổi cảnh giới siêu thoát, ai lại không muốn gặp được chứ?

Tái sinh từ cái chết cũng giống như phượng hoàng niết bàn, nhất định phải chịu được cơn thống khổ vô biên để tu luyện lên cảnh giới cao hơn, sau đó mới có thể đúc thành thân thể hoàn mỹ nhất.

“Đánh chết hắn đi!”

Rất nhiều tộc nhân tỏ ra hung tợn, âm thầm nguyền rủa.

Đáng tiếc, mong muốn của bọn họ không thành hiện thực được rồi.

Lôi trụ dần dần giảm bớt lực đánh, tiên quang bảy màu bao quanh thân thể của nam tử áo trắng, mùi thơm nồng đậm lan tràm bốn phía, vô số chim muông bên ngoài không dám tới gần lôi kiếp, nhưng chúng cũng không muốn bay đi.

Từ Bắc Vọng chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt có chút hoang mang không dễ phát hiện. Hắn giống như đã đột phá, nhưng cũng giống như chưa đột phá.

Sau khi luyện hóa trái tim Cổ Thần, hắn không tu luyện theo phương thức thông thường ở Cửu Châu mà đi theo đường tắt, khí hải cũng bành trướng vô biên, nước chảy thành sông mà bước tới cảnh giới tiếp theo.

Mà bây giờ, huyệt khí hải không hề xẹp xuống, nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.

Tiên lực chính là tiên lực, đối với thế giới bị vứt bỏ, thiếu hụt linh khí chính là rào chắn lớn nhất.