Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 317: Thí vua (2)




Đế Sư quỳ rạp xuống đất nước mắt tuôn trào, ông ta run rẩy tựa như lá cây trong cuồng phong bão táp.

Tộc nhân Cơ gia run rẩy, xụi lơ, ngửa mặt lên trời rồi gào khóc.

Quần thần ảm đạm nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tiếng khóc nức nở thê lương quanh quẩn bên tai, bọn họ khóc cũng không biết là vì bệ hạ, xã tắc hay là vì cái thế đạo vô tình thần căm quỷ ghét này.

Một đời Đế vương oanh oanh liệt liệt mà lại dùng phương thức thê thảm như vậy để cáo biệt nhân thế.

Ngủ say mười bốn năm, ngay ngày đầu tiên tỉnh lại, lập tức hình thần câu diệt.

Một vài quan viên thuộc đảng phái Thiên Hậu đều không khỏi thổn thức, thà rằng Tuyên Đức Đế vĩnh viễn ngủ say, còn sung sướng hơn vạn lần so với kết cục thê thảm bây giờ.

Từ Bắc Vọng vận chuyển Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, bắt đầu khởi động khiếu huyệt, cắn nuốt Minh khí trên bạch cốt.

Đây cũng coi như là một vụ thu hoạch nhỏ.

Đế vương thân mang Long khí, sau khi chết sẽ chuyển hóa thành Minh khí, hắn cũng đã từng đột phá công pháp ở Hoàng lăng Đại Càn.

Thịt muỗi cũng là thịt, dù sao Tuyên Đức Đế cũng là Hoàng Đế, chấp chưởng long mạch một nước, Long khí của ông ta càng thêm nồng đậm so với các đời đế quốc, cho nên Minh khí cũng nhiều hơn một chút.

Đám người trơ mắt nhìn xương cốt Tuyên Đức Đế bị ăn mòn đến loang lổ, dần dần cháy đen, ai nấy đều lạnh lẽo chân tay, sợ hãi đến tột đỉnh.

Trong mắt Từ ác liêu, giết vua cũng giống như giết một cường giả cảnh giới Niết Bàn tầm thường, chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng, hoàn toàn không quan tâm đây là địa vị đứng đầu đế quốc của ông ta.

Một người có thể triệu hoán cánh cửa tiếp dẫn, liệu hắn mang lòng kính sợ đối với hoàng đế phàm tục sao?

Nhưng cảnh tượng này thật sự quá chấn động, đường đường là Đế vương một nước mà chẳng khác gì một con chó hoang, bị người ta nhẹ nhàng làm thịt, phải chết khó coi như vậy, thậm chí đối phương còn không thèm chớp mắt một cái.

Lòng bàn tay giấu trong vạt áo của Vũ Chiếu lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm, bà ta không cảm nhận được vui mừng khi mưu kế thành công, ngược lại có chút khổ sở tuyệt vọng.

Từ ác liêu bình tĩnh thong dong đi vào điện Trung Hoà để giết vua, chẳng lẽ hắn ta sẽ nhân nhượng với bà sao?

Cắn nuốt Minh khí xong, Từ Bắc Vọng xoay người nhìn quanh đám quần thần.

“Giết nhầm rồi, bệ hạ không có bị tà ma đoạt xá.”

Hắn tỏ vẻ xin lỗi.

Đám quần thần vừa mới bình ổn nhịp tim trong lồng ngực, nghe xong câu nói này, bọn họ đột nhiên lại sởn tóc gáy, lục phủ ngũ tạng đều đang run rẩy kịch liệt.

Xuyên suốt lịch sử kéo dài vạn năm, bọn họ sợ là không tìm ra được lời nói nào kiêu ngạo đến như vậy.

Hắn ta nhẹ nhàng nói một câu giết nhầm, không che không đậy, thậm chí tỏ vẻ đương nhiên.

Ngụ ý… Ta làm sai đó, thì làm sao nào?

Vì để duy trì ổn định, vì tôn nghiêm của đế quốc Đại Càn, triều đình sẽ phải quyết định bệ hạ bị tà ma phụ thể để đóng quan tài, che giấu nguyên do cái chết của Hoàng đế.

Dù sao cũng không làm gì được Từ ác liêu, luật pháp mất đi hiệu lực với một số người, mà kẻ này chính là người đầu tiên.

Nhưng hiện tại, Từ ác liêu trực tiếp nói một câu giết nhầm, biến tướng tuyên bố với thế nhân, hắn đang muốn giết vua.

Đối với Từ ác liêu, ý chỉ tru di cửu tộc Từ gia chính là một loại khiêu khích.

Quyền uy của Từ ác liêu không thể bị xúc phạm, dù là ai cũng không được!

“Đồ lang sói giết vua, chết không yên lành!”

Tộc nhân Cơ gia bị cừu hận làm cho đầu óc choáng váng, chuẩn bị đánh ra một chưởng, muốn băm kẻ này ra thành ngàn mảnh.

Từ Bắc Vọng không nhúc nhích, giống như không nhìn thấy.

“Dừng tay, trước tiên phải tổ chức tang lễ cho bệ hạ đã.”

Vũ Chiếu nói chuyện với một giọng điệu thương tâm muốn chết, tay đưa Phật quang hóa giải đại chưởng ra.

Ầm!

Ánh mắt Từ Bắc Vọng run lên, tùy ý nhìn đám lão nhân, thần hồn tộc lão vỡ vụn trong nháy mắt, khí tức hoàn toàn biến mất.

Đại điện lần nữa lâm vào tĩnh mịch vô biên, quần thần cúi đầu nơm nớp lo sợ.

Bọn họ có thể lý giải lí do vì sao Thiên Hậu ra tay, không kịp thời ngăn chặn sát tâm giết chóc của Từ ác liêu, chỉ sợ sẽ nhấc lên mội trận gió tanh mưa máu trên khắp Đại Càn.

Bệ hạ chết thì cũng đã chết, đây chính là mệnh số.

Cái gọi là hoàng quyền, ở trong mắt hạng người như Từ ác liêu, cũng không đáng một xu.

“Hậu táng đi.”

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng phất tay áo, bước đi thong thả rời khỏi điện Trung Hòa.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng keng!”

Chín tiếng chuông từ hoàng thành vang vọng khắp kinh thành, đây là chuông tang tiễn đưa Hoàng đế về trời.

Du khách trên con phố Chu Tước dừng bước, im lặng thương tiếc, nhưng cảm xúc của họ cũng không dao động nhiều.

Tin tức Từ công tử giết vua hệt như một cơn lốc quét qua, một thân một mình bước vào điện Trung Hoà, nhẹ nhàng làm cho hài cốt chi quân của một nước không còn sót lại chút nào.

Hắn đã phát huy cường thế tuyệt luân một cách vô cùng tinh tế.

Đại nghịch bất đạo sao? Hầu hết mọi người đều không nghĩ như vậy.

Bệ hạ tuy rằng là chúa tể muôn dân, nhưng chung quy cũng chỉ là một Đế Vương phàm tục.

Mà Từ công tử là sự tồn tại gần gũi nhất với thần linh ở Cửu Châu!

Đối với thần linh cao cao tại thượng mà nói, giết vua không phải chỉ là tiện tay nghiền chết một con kiến thôi sao?

Trời đất mênh mông vô tận, nhật nguyệt luân hồi không ngừng, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường nào đó trong dòng sông thời gian vô tận mà thôi, ngày hôm sau cũng sẽ như vậy.