Bầu không khí bên trong đại điện tĩnh mịch như trong hầm mộ.
Trong đầu các quần thần bất chợt trở nên trống rỗng, trái tim không khỏi bị chấn động mãnh liệt.
Các quan viên bảo vệ hoàng thất thấy rùng mình, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hoàng thượng đang nói cái gì vậy? Tru di cửu tộc Từ ác liêu?
Hoàng đế chính là nhất ngôn cửu đỉnh, hơn nữa còn là hạ thánh chỉ trước cả triều đình, câu nói này chính là bát nước đổ đi không thể nào thu lại!
“Bị…”
Một số quan viên cảm thấy lạnh sống lưng, như thể đỉnh đầu bị kéo lên, sau đó một chậu nước lạnh đổ vào đó.
Hoàng thượng truyền lệnh tru di cửu tộc, chính là đang trực tiếp khiêu khích Từ ác liêu.
Nam nhân này chính là người đã mở ra cánh cửa tiếp dẫn đó nha!
Đó là một tên ác liêu vô cùng mạnh mẽ, lấy việc giết chóc xây dựng tiền đồ, là người có thể khiến dân chúng chỉ cần nghe tên đã thấy khiếp sợ!
Đối mặt với cảnh giới siêu thoát trước mắt, Hoàng đế tính là cái thá gì?
Đã từ rất lâu rồi, không một ai dám nói như vậy với Từ ác liêu.
Hoàng thượng, thời thế đã thay đổi rồi!
Người thật sự là đã ngủ đến váng đầu rồi!
Nếu như người biết rõ phong cách của Từ ác liêu, nhất định sẽ nhận ra hắn không có chút kính nể nào với người khác.
Người muốn giết cả nhà hắn sao?
Toàn bộ quần thần đều nhìn về phía Từ Tĩnh, chỉ thấy được vẻ mặt sầu lo của Từ thị lang, không phải sợ hãi, chỉ đơn giản là lo lắng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, đây không phải đang lo lắng cho Từ phủ, mà là…
“Bệ hạ nói mà không lựa lời, xin chư vị thứ lỗi.”
Lúc này, một trưởng lão của Cơ tộc nhanh chân bước đến, hắn nghi ngờ đó là ám chỉ có mục đích của độc phụ mê luyến quyền lực kia.
Lời nói này thật sự vô dụng, khắp nơi trong điện Trung Hòa đều là người, ý chỉ đã sớm truyền ra ngoài.
…
…
Tại cung Thái Sơ.
“Nương nương, để ti chức đi giết hắn.”
Từ Bắc Vọng lấy lại bình tĩnh, trong ánh mắt không có chút dao động nào.
Khi hắn nói ra câu nói này, cũng chính là có một người chết.
Ngư công công và Đệ Ngũ Hà không khỏi cảm thấy kinh hãi, bậc đế vương trong lời nói của hắn như thể chỉ là loài sâu kiến hèn mọn.
Đệ Ngũ Cẩm Sương cũng không để trong lòng, điểm nhẹ một cái lên chiếc cằm tinh xảo: “Được.”
Từ Bắc Vọng chậm rãi đi về phía điện Trung Hòa.
Điện Trung Hòa nguy nga tráng lệ rơi vào tịch mịch vô cùng tận.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi, tiếng chim hót ếch kêu truyền đến từ vườn uyển cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Nội tâm của các quần thần hỗn loạn, ai nấy đều nảy sinh dự cảm bất thường.
Dân chúng Cửu Châu đều có chung một suy nghĩ, ai nấy đều nguyền rủa Từ ác liêu chết bất đắc kỳ tử không biết bao nhiêu lần, nhưng nếu ý nguyện của bọn họ có hiệu lực, thì tên ác liêu này đã sớm bị lăng trì hàng tỷ lần rồi.
Nhưng bệ hạ là vua của một nước, thậm chí dùng phương thức tuyên bố chiếu chỉ, muốn chém đầu cả nhà Từ ác liêu.
Tình thế hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi so với mười bốn năm trước.
Đối với các võ giả một lòng theo đuổi sự siêu thoát, điều quan trọng nhất chính là bản thân phải sở hữu đạo tâm vô địch.
Nếu nhịn xuống cơn giận này, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, phần nhục nhã này sẽ phủ một lớp bụi trần lên đạo tâm.
Huống chi, với tâm tính tàn nhẫn có thù tất báo của Từ ác liêu, hắn nào có thể tùy tiện bỏ qua chứ?
Những người lăn lộn trong triều đình thì đều là những kẻ mưu mô, bệ hạ vừa mới tỉnh lại, không thẻ nào vô duyên vô cớ đối đầu với Từ ác liêu.
Sở dĩ ông ta không khống chế cảm xúc, rất có thể là do Thiên Hậu dẫn dắt.
Không hổ là Thiên Hậu am hiểu quyền mưu, vì ý đồ làm nữ chủ Càn Khôn, bà ta sử dụng thủ đoạn mượn đao giết người vô cùng tinh vi.
Nhưng liệu có thể thành công không?
Quan viên mặc thanh bào hầu hạ ngoài điện nhìn thấy một bóng dáng đang chậm rãi đi đến.
Hắn ta run rẩy toàn thân, không tự chủ mà lui về phía sau: “Từ… Từ…”
Bầu không khí gần như đông cứng thành thực thể, khiến cho ai nấy đều hít thở không thông.
Huyết dịch trong cơ thể của các quần thần như ngừng chảy, bọn hắn chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, sau khi nhìn thấy một người mặc áo choàng lộng lẫy, sắc mặt vô cảm bước tới Hoàng thành tĩnh mịch.
“Ai muốn giết cả nhà ta?”
Giọng nói của hắn ta không chút gợn sóng, ngữ khí thong dong nhẹ nhàng bình tĩnh, tựa như đang tán gẫu với mẹ già trong nhà.
Nam nhân bày ra bộ dáng hời hợt bâng quơ, tùy ý tự nhiên, thậm chí còn hé nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Trên thế gian, liệu còn có chuyện gì khiến người ta rùng mình hơn thế sao?
Hắn, tới rồi!
Tiếng bước chân trầm ổn, nhưng lại giống như hồi trống nặng nề đánh vào lòng quần thần.
Cường thế trước sau như một, cuồng vọng không gì sánh kịp!
Nhưng hiện tại, Từ ác liêu thật sự có vốn liếng để cuồng vọng.
“Lòng trung thành của tại hạ có trời đất chứng giám, các vị đại quan nhất định phải làm chủ cho tại hạ.”
Nam tử áo trắng đi vào điện như không có việc gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn về nơi có ánh nến đang đung đưa.
“Từ ác liêu, ngươi muốn như thế nào?”
Giọng nói già nua phẫn nộ vang lên, Đế Sư bước từng bước đi tới, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Cùng lúc đó, toàn bộ lão nhân Cơ gia đồng thời hội tụ ở điện Trung Hòa.
“Ngươi dám phạm thượng sao?”
Giọng nói nghiêm nghị vang lên, một bà lão cầm trượng xuất hiện, đây chính là cung chủ thánh địa cung Lạc Hà.
Nghênh đón vô số ánh mắt, Từ Bắc Vọng cảm giác bản thân đang bị vũ nhục, hắn nhíu mày rồi lạnh lùng nói: “Bệ hạ đâu?”
Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhưng khí thế không khác gì thái sơn áp đỉnh, khiến cho đám quần thần không dám thở thành tiếng.
Loại uy thế này không phải là khí tức uy nghiêm của người đứng trên cao, mà là khí tức vô địch được tích lũy thông qua các trận chiến đẫm máu.