Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 312: Nhạc mẫu, con rể suốt ngày bị bắt nạt (2)




Bánh cuộn thừng được nhào nặn bằng bột mì và nước, sau đó được đem đi chiên giòn. Vì lão đại rất thích vị ngọt, nên chó săn còn cho thêm mật ong, tạo thành hương vị ngọt mà không ngấy.

Về phần mèo ngu xuẩn, cho nó một bát hoành thánh rồi lập tức đuổi đi.

“Meo meo muốn chiếm đoạt Ma Thần…”

Phì Miêu phồng má, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Nó rất thông minh, nhưng nhược điểm lớn nhất lại chính là không biết biến thân, nếu không đã sớm mê hoặc tiểu phôi đản rồi.

Một khi hấp thu ma nguyên của Ma Thần, nó có thể biến thân, cũng có thể sử dụng meo meo quyền.

Đệ Ngũ Cẩm Sương múc một ngụm cháo, lạnh lùng nói: “Để hắn giúp ngươi.”

Chó săn và mèo ngu xuẩn mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Sắc mặt Phì Miêu có chút uể oải, nó tỏ ra vừa sợ hãi vừa làm nũng nói: “Tỷ tỷ, tỷ giúp meo meo nha.”

Thì ra mèo ngu xuẩn gọi lão đại là tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được.

Cũng khó trách, dù sao hai người đi ra từ một cái bụng.

“Hửm?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm nó, âm cuối nâng lên cao.

Phì Miêu cúi đầu không dám nói nữa, nội tâm âm thầm nguyền rủa.

Hừ, sợ meo meo uy hiếp ngươi hả.

Meo meo sinh ra đã xinh đẹp như thiên tiên, còn ôn nhu mềm mại, ngươi làm gì có cửa với meo meo.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đưa mắt nhìn chó săn: “Cút đi tu luyện đi.”

Vừa dứt lời, nàng như cảm giác được cái gì, lạnh nhạt nói: “Làm thêm một phần đồ ăn nữa.”

Mặc dù chó săn không hiểu được ý của nàng là gì nhưng vẫn làm theo.

Không bao lâu sau, một vị khách đi tới cung Thái Sơ.

Nữ nhân mặc váy viền vàng, đầu đeo đầy trâm cài, phong thái tao nhã tiến đến.

“Nương ơi!”

Phì Miêu hưng phấn nhảy lên, lao nhanh như sóc, nhào vào lòng phụ nhân.

“Ngươi có thể nói chuyện sao?”

Nữ nhân cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền, trâm cài phát ra âm thanh tựa như tiếng suối.

Người mới tới chính là Đệ Ngũ Hà.

“Meo meo thông minh ghê.”

Phì Miêu dương dương đắc ý, hôn tới hôn lui trên bộ ngực cao vút của mẫu thân.

“Ngồi đi.”

Thái độ của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn rất lạnh nhạt.

Lúc này, Từ Bắc Vọng bưng đồ ăn sáng đi tới, hắn vốn đã nhìn thấy nữ nhân ung dung đoan trang này từ đằng xa.

Vừa khéo, Đệ Ngũ Hà mím đôi môi nhợt nhạt, cười tủm tỉm đánh giá hắn.

“Tiểu phôi đản, meo meo là do nàng sinh ra đó.”

Phì Miêu giới thiệu.

Từ Bắc Vọng vội vàng thi lễ: “Diện kiến thẩm thẩm.”

Hóa ra là nhạc mẫu.

Không hổ là đích nữ của môn phiệt đệ nhất thiên hạ, khí chất này có thể nói là kinh diễm.

Huống chi, hơn hai mươi năm về trước, nhạc mẫu còn thuộc nhóm năm người đứng đầu trong Thiên Xu, cũng coi như là nhân vật có thanh danh hiển hách của một thời đại.

Từ Bắc Vọng thoáng dò xét tu vi hiện giờ của nhạc mẫu, là cảnh giới Niết Bàn đỉnh phong.

Hai tay Đệ Ngũ Hà chồng lên nhau rồi đặt trên bụng, đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Không hổ là người có thể khởi động thiên môn ở Cửu Châu, dung mạo tuyệt thế vô song này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng hoàn mỹ như tranh vẽ.

“Hắn rất tuấn tú sao?”

Ý lạnh tràn đến, chó săn nháy mắt đã cảm thấy lạnh thấu xương.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nheo mắt, như có như không nhìn Đệ Ngũ Hà.

Khẩu khí này, giống như nàng mới là nương…

Từ Bắc Vọng không có gì bất ngờ, đây chính là bản chất lạnh lùng từ trong xương cốt của lão đại.

Tất nhiên, ngoại trừ đối với chó săn.

Nghe vậy, Đệ Ngũ Hà thu hồi ánh mắt soi mói, đi tới ghế dựa rồi ngồi xuống.

“Mời thẩm thẩm dùng bữa.”

Từ Bắc Vọng cung kính bưng bữa sáng qua.

Đệ Ngũ Hà xoa cằm, cũng không tỏ ra khách khí với hắn. Bà cũng có chút suy đoán về quan hệ giữa Cẩm Sương và Từ ác liêu.

Nếu là lúc trước, bà ắt hẳn sẽ cảm thấy đây là lời suy đoán vớ vẩn, thế nhưng Từ ác liêu đã có thể tự tay khởi động cánh cửa tiếp dẫn, hai người này nhất định sẽ cùng nhau phi thăng.

“Nói đi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương tích chữ như vàng.

Tinh huyết trong người chó săn còn đang ở trong trạng thái đóng băng, chỉ cần hắn nhìn nhiều một chút, chỉ sợ sẽ bị lãnh ý vô tình xuyên qua.

Thật ra nhạc mẫu cũng rất xui xẻo, đang yên đang lành thì lại bị sưng bụng, hai tháng sau liền sinh ra nhi nữ với một con mèo.

Vì mang theo ký ức tiên giới, mối quan hệ giữa lão đại với nhạc mẫu khẳng định sẽ không phải là tình mẫu tử bình thường, huống chi là tính tình của nàng còn lạnh nhạt như vậy.

Nhưng thông qua hành động phân phó chó săn làm đồ ăn sáng, hắn nhìn ra lão đại còn có một chút thân tình.

“Nương, meo meo nhớ ngươi lắm!”

Phì Miêu uốn éo làm nũng.

Đệ Ngũ Hà cốc đầu nó, sẵng giọng nói: “Nhóc con dối trá, vậy tại sao không về nhà?”

“Ai ai ai.”

Phì Miêu thè lưỡi qua loa.

“Tay nghề rất xuất chúng.”

Đệ Ngũ Hà nếm một miếng cháo, chân thành tán thưởng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương vắt chéo chân, dùng ánh mắt ra lệnh cho chó săn.

Từ Bắc Vọng tiến lên, nâng đôi chân ngọc thơm ngát đặt lên đùi mình, sau đó cẩn thận ấn vuốt xoa nắn.

Cảnh tượng này đều rơi vào mắt Đệ Ngũ Hà, bà ta hơi thất thần, ánh mắt ẩn chứa một chút kinh ngạc không dễ phát hiện.

Ai có thể nghĩ đến, Từ ác liêu cường thế không ai bì nổi, hàng ngày lại đi xoa chân cho Cẩm Sương.

Chuyện này thực sự quá li kì.

Từ Bắc Vọng bày ra ánh mắt bất đắc dĩ, nhạc mẫu ơi, con rể suốt ngày bị bắt nạt.